Old school Easter eggs.
Du Long Tùy Nguyệt

Du Long Tùy Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326901

Bình chọn: 8.00/10/690 lượt.

m nói vùng Giang Nam này đúng là vùng địa linh nhân kiệt a, người cũng đẹp như vậy…

“Ta… Ta cần bạc mời đại phu!” Đại hán vội la lên, “Ngươi đi lấy bạc đến đây, không thì ta giết ngươi.”

Thư sinh suy nghĩ một chút, “Bạc thì ta không có, nhưng ta là đại phu, ngươi muốn trị chân của ngươi à?”

“Ngươi… Ngươi là đại phu?” Đại hán kinh hãi.

Thư sinh gật đầu, cực kỳ tự tin, “Ta là đại phu giỏi nhất vùng này.”

“Thật… Thật tốt quá, ông trời có mắt!” Đại hán xông đến, chặn ngang thư sinh nọ, “Đi! Ngươi đi theo ta! Đi cứu nương tử của ta.”

Thư sinh bị hắn túm kéo vào sâu trong rừng, trong lòng nghi hoặc… Cứu nương tử?

~

Đi qua rừng trúc, tới hang động trong một ngọn núi nhỏ, bên cạnh đống lửa trong động, có một nữ tử trẻ dựa vào bên vách, trên đầu vai là một vệt máu lớn, hiển nhiên cũng là bị thương do đao kiếm.

Thư sinh thấy tình cảnh đó, bước nhanh đến bên người nàng kiểm tra. Từ trên lưng con lừa lông ngắn vừa theo tới lấy xuống hòm thuốc màu trắng, lại duỗi tay lấy cái bình bên cạnh, đem những viên đá vừa vất vả kiếm được đổ hết đi, nói với nam tử nọ, “Lấy tuyết bỏ vào trong bình, dùng làm nồi đun thành nước nóng.”

“Được!” Đại hán vội vàng nghe theo.

Thư sinh dùng nước nóng giúp nàng kia rửa sạch vết thương, lấy ra kim châm, dùng sợi chỉ cực mảnh giúp nữ tử khâu vết thương, nam tử nọ nhìn thấy hết hồn, hỏi, “Đây là…”

Thư sinh không để ý đến hắn, chuyên tâm giúp nàng kia trị thương, đắp thuốc lên vết thương vừa khâu xong, cuối cùng dùng băng gạc băng lại, cho nữ tử ăn đan dược do chính y làm, chỉ trong chốc lát, sắc mặt nữ tử dần tốt lên, người cũng thanh tỉnh.

Thư sinh lại bảo nam tử nọ ngồi xuống, chữa trị vết thương trên đùi cho hắn, phát hiện trên người hắn có nhiều chỗ bị đánh đến bầm đen, bèn hỏi, “Sao các ngươi lại trở thành như vậy?”

“Nói ra thì dài lắm.” Nam tử thở dài, “Phu thê chúng ta bị kẻ thù truy sát, chạy trốn tới thôn trang phía trước. Nương tử bị thương nặng, ta vốn định tìm một đại phu giúp nàng trị thương, nhưng lộ phí đã dùng hết. Ta vừa bất đắc dĩ lại nóng ruột, đã định ép buộc lang trung kia chữa bệnh, bị nô bộc của lang trung đánh cho một trận. Ta không còn cách nào đành phải dắt nương tử đào tẩu, đến rừng trúc này nương tử liền bất tỉnh… ta cực kì bất đắc dĩ, mới nổi ý xấu muốn cướp đoạt ngân lượng, mời lang trung tới trị cho nàng…”

Thư sinh gật đầu, thu dọn hòm thuốc, “Hai ngươi đã không còn nguy hiểm, đi đến phía trước, tìm một trấn điếm hảo hảo nghỉ ngơi một vài ngày, đợi vết thương lành lại thì có thể cắt chỉ, sau đó mua kim sang dược (một loại thuốc trị thương) đắp lên.”

Nam tử cười khổ gật đầu, chợt thấy thư sinh đưa qua cho hắn một túi tiền.

Tiếp nhận túi tiền, đại hán kinh ngạc, thư sinh cười, “Vì ngươi nói muốn cướp bạc, ta đương nhiên không thể nói cho ngươi biết trên người ta có bạc.”

Nam tử nhìn túi tiền một chút, rồi quỳ xuống đất hành lễ với thư sinh nói lời cảm tạ, thư sinh phất phất tay, “Ta thấy ngươi đối với nương tử của mình trọng tình, mà nàng lại có thai, ngươi phải chiếu cố thật tốt.”

“Cái gì?” Nam tử há to miệng, có câu băng hỏa lưỡng trọng thiên (nước lửa khó dung), vừa mới cảm thấy cực kỳ bi thương, bây giờ thì lại mừng rỡ như điên.

Thư sinh dắt con lừa lông ngắn đi bộ trở về, nam tử kia vượt qua vài bước hỏi, “Xin hỏi tôn tính đại danh của tiên sinh, ngày khác nhất định báo đáp.”

“Ừm.” Thư sinh gật đầu, cũng không khách sáo với hắn, “Ta là Công Tôn Sách, sau này nếu ngươi thực sự phát đạt, hãy giúp thôn trang vùng Kính hồ mở thêm vài hiệu thuốc đi.” Nói xong dắt lừa đi.

~

Công Tôn vừa về đến cửa thì thấy một tiểu hài nhi lao ra, vươn một tay ôm lấy y, ngẩng mặt nói, “Phụ thân thật chậm.”

Công Tôn nhéo nhéo hai má của tiểu hài nhi, “Tiểu Tứ Tử, không phải đã dặn con đừng chạy ra sao.”

Tiểu Tứ Tử nguyên danh là Công Tôn Cẩn, bởi vì đứng hàng thứ tư, nên đặt nhũ danh là Tiểu Tứ Tử. Công Tôn năm nay vừa mới hai mươi, đương nhiên sẽ không có một đứa con năm tuổi, kỳ thực đây là đứa trẻ của họ hàng bên nội. Đứa trẻ này từ lúc nhỏ đã luôn ốm yếu, đầu óc cũng hơi ngốc, họ hàng nghĩ nuôi sẽ không lớn nên không muốn. Công Tôn bèn nhận làm con nuôi.

Công Tôn đối với hài tử thương yêu vô cùng, ngày ngày cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, dùng thuốc tốt điều bổ thân thể, dạy bé đọc sách viết chữ. Nuôi dưỡng năm năm, Tiểu Tứ Tử không những lành bệnh, mà càng lớn càng khả ái đáng yêu. Họ hàng lại muốn bắt về, Công Tôn không cho, Tiểu Tứ Tử cũng chỉ nhận thức Công Tôn làm cha, cách xa liền khóc nháo không ngừng, hai người cứ nương tựa lẫn nhau như vậy ngày qua ngày. Tiểu Tứ Tử về phương diện nào cũng đều rất tốt, cho dù ngốc, nói chuyện thì chậm, gan cũng nhỏ chút, cũng như khi còn bé phát sốt cao liền làm ầm ĩ. Nhưng mà Công Tôn nghĩ, tiểu hài tử ngốc một chút, cũng rất khả ái.

Tiểu Tứ Tử từ trong lòng lấy ra một phong thư, đưa cho Công Tôn, “Vừa có người đưa tới.”

Công Tôn nhận thư nhìn lướt qua, thấy đây là từ Khai Phong gửi tới, có chút khó hiểu.

Thư là do một người bạn cũ trước đây cùng trường với Công Tôn gửi tới, người này tên Chu Minh, ba năm trước vào K