
, hắn còn có thể trăm năm hảo hợp? Vậy cô nương kia thảm quá đó.”
Công Tôn cười gượng, hỏi, “Vậy… Làm sao bây giờ?”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, nói với Giả Ảnh, “Trả hỉ thiếp về cho hắn, rồi viết lên, “Ngươi thành thân quan lão tử đánh rắm a!” Trả lại cho hắn là được.”
“Phốc.” Tất cả mọi người nhịn không được bật cười, Triệu Phổ cảm thấy mắng người xong, tâm tình tốt hơn một chút, trở về trong viện.
Công Tôn có chút lo lắng, vươn tay giao Tiểu Tứ Tử cho Tử Ảnh, còn y thì cùng đi theo.
Mọi người thấy đã vô sự, liền đều tản đi.
Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ không cao hứng lắm.
Tử Ảnh dỗ bé một lúc lâu, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, có phải bọn họ khi dễ ngươi không? Ta giúp ngươi đi đánh bọn họ? Ngươi đừng mất hứng a!”
Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn, nói, “Chi Chi, Cửu Cửu vẫn đều rất hào phóng, vì sao đối với Minh Minh kia lại xấu như vậy?”
Tử Ảnh (tím[zǐ'>) sửng sốt, hỏi, “Chi Chi [zhīzhī'>?” Tâm nói, tại sao lại gọi ta là Chi Chi a?
Tiểu Tứ Tử nắm tai Thạch Đầu, lẩm bẩm nói thầm, “Minh Minh kia thật đáng thương nga, cũng đã như đang cầu xin Cửu Cửu.”
Giả Ảnh ở một bên cười nhạt một tiếng, “Suy nghĩ của tiểu hài tử.”
Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, nheo mắt nhìn Giả Ảnh.
“Khụ khụ.” Giả Ảnh ho khan một tiếng, nói, “Tiểu Tứ Tử, ngươi không biết, Tiết Minh đã từng là huynh đệ tốt nhất của vương gia, nhưng lại phản bội, còn làm hại vương gia bị thương nặng, thiếu chút nữa mất mạng.”
“A?!” Tiểu Tứ Tử giật mình mở to hai mắt, “Như vậy a?”
“Hơn nữa ngươi nghĩ, Tiết Minh trước đây là thủ hạ của vương gia, nhưng hắn phản bội vương gia, hôm nay hắn là người của Tà môn, nhưng lại phản bội Tà môn… Nếu như hắn nói đều là sự thực, vậy hắn là một kẻ phản bội thay đổi thất thường, nếu như là giả, vậy càng không thể tin tưởng hắn. Vương gia cũng nói, dưới tay của ngài là mười vạn binh mã, an nguy của những binh tướng này cũng trực tiếp quan hệ đến an nguy của Đại Tống, quan hệ đến mỗi người chúng ta, làm sao vương gia lại có thể thấy bọn họ đáng thương mà đơn giản tin bọn họ?”
Tiểu Tứ Tử vẻ mặt thì ra là thế, nói, “Là thế a, đó là ta hiểu lầm Cửu Cửu rồi, quả nhiên Cửu Cửu đúng!”
Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, liền động vài cái, Tử Ảnh đặt bé xuống mặt đất, Tiểu Tứ Tử bước nhanh chạy vào trong viện, cũng không bao lâu lại chạy đến. Còn vươn tay ngăn cản Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đang định đi tìm Triệu Phổ, ồn ào, “Không được đi!”
Mọi người sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu ngồi xổm xuống, giơ tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Tại sao không được đi? Chúng ta tìm Triệu Phổ thương lượng sự tình mà!”
Tiểu Tứ Tử nheo mắt lại, đối mọi người “Suỵt!” một tiếng, nghiêm túc nói, “Phụ thân và Cửu Cửu đang thân thân, không được đi quấy rầy!”
Mọi người hít một hơi thật sâu, tâm nói, Công Tôn hy sinh cũng quá lớn mà? Để giúp Triệu Phổ khôi phục tinh thần, dĩ nhiên hy sinh sắc tướng, xúc động lòng người thật a!
Tiểu Tứ Tử cũng sung sướng nghĩ, mùng hai sắp tới rồi đó.
Chỉ là, mùng hai còn chưa có tới, phiền phức đã tới trước rồi.
.
Giữa lúc mấy ngày nay Bao Chửng phái người đem đại lượng thi thể bên trong loạn táng khanh đào ra, đặt chật hai cái kho nhưng vẫn còn chưa đủ, khiến cho toàn bộ phủ nha âm khí tận trời, xảy ra một chuyện.
Huyện Diêu, huyện Diệp, huyện La ở gần Tùng Giang phủ, phân biệt xảy ra vài chuyện nội đấu của môn phái võ lâm giang hồ, tử thương thảm trọng, hơn nữa đại thể là thượng tam môn và hạ tam môn tử đấu.
Người giang hồ là thập phần mẫn cảm, thường ngày quen với việc sóng êm gió lặng nước giếng không phạm nước sông. Trừ phi là có tư oán, nếu không rất ít đụng phải sẽ chém giết nhau, mâu thuẫn xung đột bình thường sẽ có, nhưng chuyện muốn lấy mạng người, đặc biệt nhằm vào môn phái dễ kết thành hận thù như vậy, rất ít xảy ra lại bắt đầu.
Như vậy, cũng chính là phát ra một tín hiệu, người trong giang hồ đều nhạy cảm cảm giác được, giữa danh môn chính phái và tà môn ma đạo sẽ có một hồi xung đột.
Bọn Triệu Phổ đương nhiên cũng thu được tin tức như vậy.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều là người giang hồ, biết chuyện như vậy không cần xảy ra nhiều, hai ba chuyện thì tất nhiên tạo thành đại phiền toái, hiện tại thần kinh hai bên đều khẩn trương, tư đấu lớn hẳn là hết sức căng thẳng.
“Đây là ngẫu nhiên xảy ra, hay là có người có ý định muốn ly gián?” Triệu Phổ hỏi.
Triển Chiêu cười, “Loại chuyện này, không thể nào là ngẫu nhiên xảy ra!”
“Ân.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Ta phái người đi thăm dò, còn chưa có tin tức, nhưng những người giang hồ này khẳng định sẽ có động tác.”
“Vương gia, hôm nay trong Tùng Giang phủ có rất nhiều người giang hồ xông vào.” Giả Ảnh nói, “Thượng tam môn và hạ tam môn đều có, không biết vì sao lại tập kết đến nơi đây.”
“Phỏng chừng có chút liên quan đến vụ án lần này, nếu không thì thời gian phát sinh hơi bị trùng hợp đó.” Triệu Phổ nhíu mày lắc đầu, “Tà Hữu Đạo đó trong tối, chúng ta ngoài sáng, như vậy không phải cách, cẩn thận hắn đánh một cái trở tay không kịp.”
“Nếu như muốn thám thính tin tức, có thể đến khu vực người giang hồ tụ tập.” Bạch Ngọc Đường nói, “Bắc thành Tùng Giang phủ, buổ