
khẽ động, trên giang hồ, có thể dùng loại thủ pháp cách không đánh người tuyệt diệu như thế này, khiến hắn nhớ tới một người. Liên hệ đến nghĩa sĩ cùng thần y mà vừa nãy Lưu tiêu đầu nói…
Nghĩ đến đây, Triệu Phổ đột nhiên có một ý niệm, bèn nói, “Có qua có lại, chiêu mà ngươi vừa xuất, còn chưa thể đổi được đao pháp của ta.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Hm.” Triệu Phổ gật đầu, “Ta nghe nói Cách Không chưởng chia làm ba loại, Cách không thương nhân, Cách sơn đả ngưu, còn có Cách tường xuy lạp*. Ta muốn kiến thức chiêu cao nhất, cách tường xuy lạp.”
*(ba chiêu này nghĩa là [cách không đánh người'>, [cách núi đánh trâu'>, [cách tường tắt nến'>)
Triệu Phổ vừa dứt lời, Tiểu Tứ Tử đang ngồi ở bên cạnh đống lửa đột nhiên cảm thấy một trận gió mát cuộn quanh, thổi qua trước mặt, sau đó, đống lửa trước mắt, và cả đống lửa của đám tiêu sư kia đều đột nhiên vụt lên… Tắt ngúm.
Trong nháy mắt, bốn phía tối sầm, trong miếu đen kịt một mảnh, chỉ có những ngọn đuốc trong tay đám cấm quân lộ ra ánh sáng yếu ớt…
“Bắn cung!” Cầu Cương vừa thấy lửa tắt, cho rằng Triệu Phổ bọn họ muốn chạy trốn, liền ra lệnh thủ hạ bắn cung, thủ hạ đem tên lắp vào cung, ba ảnh vệ cùng nhau đứng bên cạnh Triệu Phổ rút đao hộ vệ.
Chợt nghe Triệu Phổ nói, “Tất cả mau tránh ra… Tử Ảnh!”
Vừa nói, Triệu Phổ đã bước nhanh ra cửa miếu, phân phó các ảnh vệ, “Đóng cửa.”
Các ảnh vệ mau chóng lui về phía sau đóng chặt cửa lại.
Trong nháy mắt khi cửa vừa khép, bên ngoài phía trên nóc miếu, phóng ra một thanh trảm mã đao thật lớn, thanh đao này toàn bộ đều có màu ô kim, tựa hồ phiếm lên huyết quang đo đỏ, cực kỳ yêu dị cũng cực kinh người. Triệu Phổ giơ tay nhận đao, cười nói, “Lâu rồi chưa hoạt động gân cốt, hôm nay đánh cho đã ghiền, ai bảo các ngươi dám tàn hại trung lương!” Đang khi nói, cửa chính phanh một tiếng đóng lại.
Sau đó bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gió thổi thật quỷ dị, hỗn loạn trong tiếng tuyết bị chém vỡ, cùng với tiếng ngựa hí kinh hoàng và âm thanh của binh khí chạm nhau.
“Tiêu đầu, chuyện gì vậy?” Các tiêu sư hỏi Lưu tiêu đầu, hắn ngốc lăng đứng tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm cửa chính, há to mồm nửa ngày mới thốt ra một câu, “Vừa… Vừa nãy thanh đao kia…”
“Phụ thân, đao thì thế nào?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Cửu Cửu làm sao rồi? Tại sao không cho xem? Con muốn xem Cửu Cửu giáo huấn kẻ xấu.” Đang nói dở, Giả Ảnh đã tiến lên, ôm lấy Tiểu Tứ Tử lẻn đến gần cửa, nâng bé ghé vào bên một cánh cửa sổ bị hỏng, để bé xem.
Tiểu Tứ Tử ôm con thỏ, vịn vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Không biết từ khi nào, những hạt tuyết rơi xuống càng lúc càng lớn, đã biến thành hoa tuyết tung bay. Trong con mưa hoa tuyết, Triệu Phổ cầm thanh đao trong tay, khí phách vô cùng mãnh liệt, hoa tuyết theo đao phong bay ra, phảng phất như trên đao có một ánh huỳnh quanh màu trắng, tuyết theo chiêu thức kia đọng giữa không trung, sau đó tản ra, chậm rãi rơi xuống.
Triệu Phổ mặc một thân đen tuyền, cùng thanh đao cũng đen như mực hòa hợp thành một. Trảm mã đao cực đại, mặc dù không ở trên lưng ngựa cũng dị thường dũng mãnh, chém đến chỗ nào, cấm quân gục xuống chỗ đó. Binh khí một khi chạm đến thanh đao của Triệu Phổ, lập tức bật ra khỏi tay, xoay tròn văng đi.
Cấm quân không chịu nổi một cú đánh, Triệu Phổ còn chưa dùng mấy chiêu đã giải quyết hơn phân nửa. Nhưng hắn hạ thủ lưu tình, vẫn chưa dùng lưỡi đao chém giết, mà chỉ dùng sống đao. Nhưng thanh đao nặng mấy trăm cân, vung tay một cái cần phải có sức mạnh của nghìn người, chỉ cần đụng vào, cũng đủ cho đám cấm quân này chịu không nổi, đều nằm bẹp dưới đất không gượng dậy được, xương gãy gân đứt.
Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn đăm đăm, há to miệng hoàn toàn bị mê hoặc, Công Tôn cũng hiếu kỳ không chịu nổi, y đã sớm muốn kiến thức Tân Đình Hầu, liền chống quải trượng đi qua, ghé vào bên cửa sổ mà nhìn.
Có mấy tiêu sư nhiều chuyện cũng muốn đi qua, lại bị Lưu tổng tiêu đầu ngăn trở, “Không được nhìn, không được nhìn.”
“Tại sao?” Các tiêu sư thắc mắc hỏi.
“Biết càng ít càng tốt.” Lưu tổng tiêu đầu xua tay, “Chúng ta bất quá chỉ là áp tiêu, đem tiêu vận chuyển đến Khai Phong phủ rồi chúng ta sẽ rời đi, không còn dính dáng, người ta có lòng tốt đóng cửa là vì không muốn thê nhi già trẻ của chúng ta liên lụy trong đó, đừng cô phụ đại ân của người khác, đều nhắm mắt lại cho ta!”
Đám tiêu sư liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng nhắm mắt, không dám nhìn nữa.
Công Tôn tới bên cửa sổ, thấy chỉ có một mình Triệu Phổ xuất chiêu. Thân đao xẹt qua giữa không trung, một đường tuyết trắng thật dài ôm trọn quanh thân ảnh màu đen của Triệu Phổ một vòng tròn, bao bọc lấy hắn. Triệu Phổ đem đao cắm vào mặt đất, một tiếng động thật đặc biệt truyền đến, thân đao cực lớn đã cắm sâu vào trong mặt đất, trên thanh đao đen tuyền nổi lên một tầng màu đỏ thật rõ ràng, giống như hình rồng. Đao trong gió hơi rung động, tựa hồ còn thiếu, còn muốn tiếp tục, vô cùng thèm khát giết chóc.
Lại nhìn bốn phía, cấm quân đều ngã xuống đất, không ngừng kêu cha gọi mẹ, Triệu Phổ rút đao, ném lên trên đỉnh, Tử Ảnh đón lấy.
Liếc qua đám quan binh vẫ