
Hồi Hột tộc trở mặt, hai bên quan hệ không hòa thuận, lúc này Lý Nguyên Hạo làm con rễ của Hồi Hột tộc, cũng không phải chính là giải hòa rồi sao. Dã lư và Lý gia từ trước đến nay đây đó nhìn nhau không vừa mắt, lúc này dĩ nhiên hòa thân, đã nói rõ hai nhà đạt thành nhận thức chung, trước tiên đem ân oán ném đi, liên hợp đối phó Đại Tống rồi tính tiếp.”
“Bát vương gia lại đang trong tay bọn chúng, chẳng phải không ổn?” Công Tôn có chút lo lắng.
Triệu Phổ uống một ngụm rượu, nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Hai người cũng gật đầu, nghĩ lần này tình hình nghiêm trọng.
“Ăn cơm, lập tức quay về quân doanh.” Triệu Phổ nói, “Nhìn xem có gì tiến triển hay không.”
Tất cả mọi người gật đầu, tiếp tục ăn.
.
Đang ăn, lại nghe được dưới lầu có tiếng người ầm ĩ.
Bạch Ngọc Đường nhìn ra bên ngoài, quay đầu lại nói với Triệu Phổ, “Là quan binh.”
“Quan binh?” Triệu Phổ có chút khó hiểu, tại sao lại có động tĩnh lớn như vậy? Ló đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy là hai người phục vụ trong quân đội đang đuổi đánh một tên khất cái, còn có vài người cầm rượu trên tay, say khướt đang đùa giỡn một phụ nữ nhà lành.
Tử Ảnh và Giả Ảnh liếc mắt nhìn nhau, đều nuốt một ngụm nước bọt nhìn Triệu Phổ.
Quả nhiên, chỉ thấy Triệu Phổ trong nháy mắt đen mặt, hỏi, “Binh mã ở đâu?”
“Vương gia, hẳn là thủ quân ở phụ cận, y phục không phải Triệu gia quân.” Giả Ảnh vội nói, chỉ thấy sắc mặt Triệu Phổ đẹp hơn một chút.
“Đi bắt hắn lại cho ta.” Triệu Phổ phân phó, Giả Ảnh và Tử Ảnh còn chưa kịp xuống lầu, chợt nghe được dưới lầu truyền đến một trận kêu thảm thiết.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy mấy tên quan binh kia đều bị một bạch y nam tử trẻ tuổi đá lăn trên mặt đất.
Triệu Phổ nhướng mi một cái, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ai vậy?”
Bạch Ngọc Đường ngước mắt, chỉ thấy tất cả mọi người đang nhìn hắn, có chút dở khóc dở cười, “Đâu phải cứ mặc bạch y phục thì ta nhận thức.”
Mọi người phục hồi tinh thần lại —— Cũng đúng!
Lúc này, chợt nghe nam tử nọ cười nhạt một tiếng, “Trước kia ta từng nghe nói biên quan quân của Đại Tống lợi hại biết bao nhiêu, Triệu gia quân có quy củ có khả năng biết bao nhiêu… Bây giờ vừa nhìn, a, quả thật là khoác lác ba hoa.”
“Tiểu tử ngươi nói cái gì?” Những quan binh kia la lên, “Ở đây dương oai, muốn chết a!”
Thanh niên nhân nọ cũng không tranh cãi với bọn chúng, chỉ nói, “Ta nghe nói Triệu Phổ quay về biên quan, bảo hắn đi ra, ta muốn tìm hắn tính sổ!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, hỏi, “Ngươi có mấy cái đầu a, vừa há mồm đã bảo tìm Cửu vương gia.”
“Hừ.” Nam tử nọ vung tay, “Tại vùng Trung Nguyên ta không có lợi thế hơn hắn, hôm nay ta muốn cùng hắn gặp nhau phân cao thấp!”
Trên lầu tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ, như là hỏi —— Ai a?
Triệu Phổ vẻ mặt mờ mịt, nói, “Lão tử hận nhất nam nhân mặc bạch y…”
Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái.
Triệu Phổ nói, “Chỉ có ngươi và thư ngốc này mặc thì thuận mắt chút.”
Triển Chiêu nhìn kỹ người dưới lầu, nói, “Hắn không giống người Trung Nguyên, giống như ngoại tộc.”
“Uy.” Lúc này, Tử Ảnh ghé vào trên rào chắn hỏi người nọ, “Ngươi tìm Cửu vương gia có chuyện gì a? Nghe ngươi nói, giống như có thâm cừu đại hận.”
Thanh niên nhân nọ ngẩng đầu nhìn nhìn Tử Ảnh, “Ngươi biết Triệu Phổ?”
Tử Ảnh cười, “Ta quen người trong quân doanh, nếu lời ngươi nói có lý, ta có thể giúp ngươi thông truyền một tiếng.”
“Hảo.” Thanh niên nhân nọ gật đầu, nói, “Ngươi hãy nói cho Triệu Phổ, bảo hắn tới tìm ta, ta muốn cùng hắn luận võ!”
“Vì sao?” Triển Chiêu cũng có chút khó hiểu, hỏi.
“Bởi vì… Hắn đoạt người trong lòng của ta!”
“Khụ khụ…”
Triệu Phổ đang uống rượu bị sặc một ngụm.
Mà đồng thời, Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử đút thức ăn vào miệng bé, nghe được cũng ngẩn người.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn hai người đó.
Một lúc lâu, Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, ai đó a?!”
Công Tôn thì lại ngước mắt nhìn Triệu Phổ, “Ngươi có rất nhiều người trong lòng sao?!”
…
Liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ lắc đầu, “Không a, chỉ có mình ngươi.”
Công Tôn cũng vẻ mặt mờ mịt, “Ta không biết hắn.”
Giả Ảnh cảm thấy tình hình không ổn, ló người ra hỏi, “Ai, người trong lòng của ngươi gọi là gì a?”
Bạch y nhân không nhanh không chậm nói, “Người trong lòng ta gọi Công Tôn Sách!”
“Khụ khụ…” Lúc này đến phiên Công Tôn bị sặc, mọi người mở to hai mắt nhìn y, Công Tôn lắc đầu, “Ta không biết a…”
“Nương.” Triệu Phổ đứng lên đá nhào cái ghế, “Xúi quẩy, mới thành thân đã đeo lục mạo (cũng giống cắm sừng ấy ^^) cho lão tử, làm thịt hắn!” Nói xong, thả người một cái nhảy ra, Triển Chiêu vỗ Bạch Ngọc Đường, “Ai, đặc sắc rồi!”
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy khó hiểu, Công Tôn đứng lên, thò đầu ra nhìn kỹ người nọ, không cảm thấy mình có quen với hắn a.
Mà Giả Ảnh và Tử Ảnh đã sớm đuổi theo xuống dưới.
Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu ngồi bên bàn gặm một cái móng gà, hỏi Bàng Cát bên cạnh đang thong dong uống trà xem náo nhiệt, “Tiểu Đỗ Tử, chuyện gì vậy?”
“Nga.” Bàng Cát cười cười, gắp một cái đùi gà cho bé, cười nói, “Bình thường, rắc rối trong hôn nhân thôi.” Triệu Phổ bị bạch y nhân đột nhiên xôn