
y, ổn chứ?”
Công Tôn phồng má lãnh tĩnh một chút, vịn mép cửa tiếp tục xem.
…
Bên trong quân doanh Đại Tống, Tiểu Tứ Tử đột nhiên giật mình một cái, “Ngô!”
Bàng Cát ở bên cạnh bé đang buồn ngủ, liền cảm giác cẳng chân nhỏ bé của tiểu gia hỏa đạp một cái… Đạp một cước vào cái bụng lão. Khí lực thật ra không lớn, Bàng Cát xoa xoa bụng, tâm nói, nga, oa oa đang dài xương… Không biết, Tiểu Tứ Tử đang nằm mơ, trong mơ là Công Tôn cắn răng giơ thiêu hỏa côn (cây gậy châm lửa ở một đầu) đuổi đánh Triệu Phổ, bé đang cố gắng giúp đỡ Triệu Phổ.
Bàng Cát tiến tới nhìn, tâm nói thật đáng yêu nha… Vừa tiến tới, chợt thấy Tiểu Tứ Tử đột nhiên túm chặt cái đuôi của Thạch Đầu, “Cửu Cửu!”
“Chi chi!” Thạch Đầu bị bé túm đến nhảy dựng, chi chi kêu lên nhìn bé.
Cử động khẽ này của Thạch Đầu khiến Tiểu Tứ Tử tỉnh lại, chậm rãi mở mắt, nằm đờ ra.
Bàng Cát vội tiến lên, “Ai nha, Tiểu Tứ Tử, tỉnh a?”
Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm Bàng Cát một hồi, ít lâu sau mới xoay người nắm móng vuốt của Thạch Đầu tiếp tục ngủ, trong miệng lầm bầm một câu, “Phụ thân…”
Bàng Cát bên cạnh đấm ngực… Khả ái muốn chết! Lão thiên gia ban thưởng cho ta một tôn nhi đi! Muốn chết rồi!
.
Triệu Phổ nói xong, Hưng Bình chỉ là thản nhiên cười một cái, “Cửu vương gia, Hưng Bình tuy là một giới nữ lưu, nhưng cũng biết chút đại thế thiên hạ. Liêu, Tống, Hạ phải ở thế chân vạc, thiên hạ mới có thể thái bình, một ngày hai phương tranh chấp bị thương một phương, vậy một phương thắng tất nhiên thực lực tăng cao, đến lúc đó sẽ môi hở răng lạnh… Tất nhiên nguy hiểm cho một phương khác.”
Triệu Phổ nhíu mày.
(Hạ là gọi tắt tên nước Tây Hạ do ngoại tộc thời đó thường dùng)
“Ta biết, vương gia muốn nhất thống thiên hạ, địch nhân lớn nhất không phải là Đại Tống, mà là Cửu vương gia ngươi.” Hưng Bình công chúa nhẹ nhàng thở dài, “Ta đến hòa thân cũng bất quá là tạm thích ứng chi kế mà thôi, hiện nay nội bộ Liêu quốc đại loạn, căn bản không rảnh nghênh chiến, lúc này nếu Tống triều bị Hạ ngầm chiếm, vậy kế tiếp chính là Liêu quốc ta… Cho nên trước khi ta đến, thái hậu đã nói với ta, bảo ta vô luận thế nào cũng phải ngăn cản Hạ Tống giao chiến, bình an tiễn các ngươi trở về —— Để lại Triệu Phổ, mới có thể lưu lại thái bình một thời!”
Giả Ảnh nói khẽ với Công Tôn, “Ai nha, Hưng Bình công chúa này rất có kiến thức a.”
“Giả vờ đó, có ý đồ khác!” Công Tôn liếc xéo hắn.
Giả Ảnh vội im lặng, Công Tôn nghiến răng vang ken két, hảo cho tên Triệu Phổ ngươi a, ngươi xem ánh mắt ngươi nhìn Hưng Bình công chúa kìa, trêu hoa ghẹo nguyệt, buổi tối xử ngươi!
Triệu Phổ nghe được Hưng Bình nói, trong lòng quả thật cũng đã sớm có chuẩn bị, liệu định Liêu quốc lần này phái người đến hòa thân là có ý đồ khác, trong vạn người lại tiến cử một tôn thất chi nữ không đẹp, khẳng định có nguyên nhân… Thì ra nguyên nhân ở chỗ này a.
“Vương gia.” Hưng Bình lại hỏi, “Vương gia nếu như thuận tiện, nói cho Hưng Bình đã xảy ra chuyện gì, Hưng Bình nhất định dốc hết khả năng hỗ trợ!”
Triệu Phổ nghe xong, gật đầu, nói, “Công chúa thông minh như vậy, có một số việc, ta không nói nhưng chắc cũng có thể đoán được.”
Công Tôn lạnh lùng cười, tâm nói, Triệu Phổ gian thật a! Để công chúa đó tự mình suy nghĩ, nhất định không thốt ba chữ Bát vương gia ra khỏi miệng!
Hưng Bình khe khẽ thở dài, “Vương gia vẫn không tin được Hưng Bình?”
Công Tôn lại đạp gối đầu một cước, “Giả vờ!”
Triệu Phổ đứng lên, “Ta cùng với Tiêu thái hậu từng có duyên gặp mặt, cũng từng trò chuyện một lần.”
“Thái hậu cũng là phi thường ngưỡng mộ vương gia.” Hưng Bình lập tức lắc đầu.
“Công chúa… Có một số việc, ngươi tất nhiên rõ ràng.” Triệu Phổ chậm rãi nói, “Ta một mình đến đây, nhưng Lý Nguyên Hạo cũng không có cách nào nắm được ta.”
Hưng Bình gật đầu, “Đúng vậy.”
“Đối với ta, không có gì có thể đánh đồng với an nguy của Đại Tống.” Triệu Phổ tiếp tục nói, “Dù ta có chết tại Tây Hạ, ta cũng đã làm tốt vạn toàn bài trí.”
Hưng Bình trầm mặc không nói.
Triệu Phổ đột nhiên đảo mắt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén, “Nhưng nếu như Lý Nguyên Hạo có gì sơ suất chọc giận ta, ta tất nhiên sẽ cùng Tây hạ binh nhung tương kiến (xung đột vũ trang), lưỡng bại câu thương…”
Hưng Bình im lặng, Công Tôn ở trong phòng gật đầu, “Triệu Phổ giỏi lắm, có đầu óc!”
Giả Ảnh bên cạnh lắc đầu, Công Tôn có thể tại trước mặt Triệu Phổ khen hắn thì tốt rồi.
“Ý của vương gia là…”
Triệu Phổ nói, “Tuy rằng Liêu thái hậu thông minh tuyệt đỉnh địa vị tôn vinh, nhưng ta cũng không quá thích bàn chuyện với nữ nhân.”
Hưng Bình nhíu mày.
“Nga, đừng hiểu lầm.” Triệu Phổ nhanh chóng khẽ khoát tay, “Bản thân ta đối với nữ nhân không có ý kiến, nhưng là nam nhân cùng nữ nhân bàn chuyện, dễ mắc lừa.”
Trên mặt Hưng Bình hơi đỏ lên.
“Nên biết, ngươi chỉ cần giả vờ đáng thương, có chút nam tử khí khái tất nhiên sẽ nghe theo ý của ngươi.” Triệu Phổ đứng lên, “Bây giờ thiên hạ thái bình, dựa theo thực lực sắp xếp, lần lượt là Tống, Tây Hạ, Liêu… Còn có một vài tiểu quốc xung quanh.”
Sắc mặt Hưng Bình đổi đổi, cúi đầu không nói.
“Liêu quốc nội loạn như rắn mất đầu,