Duck hunt
Du Long Tùy Nguyệt

Du Long Tùy Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326995

Bình chọn: 8.5.00/10/699 lượt.

phục quanh hai bên cổ hắn, “Ngủ đi, đừng lộn xộn!”

“Ai.” Triệu Phổ không thể làm gì khác hơn là lão lão ngủ thật say

Công Tôn ở một bên cũng bất tri bất giác mà chìm vào giấc ngủ.

Triệu Phổ ngủ cả một buổi chiều, cả thân đầy mồ hôi . . . . . Thấy thoải mái hơn rồi, hắn bắt đầu đá chăn ra.

Công Tôn đắp chăn lại cho hắn hai lần, đều bị Triệu Phổ đạp xuống, cuối cùng Công Tôn nổi giận, bèn nằm lên trên góc chăn chặn lại, trừng hắn, “Chịu khó đi!”

“Hết sốt rồi.” Triệu Phổ cảm thấy trên người dính dính, “Ta nóng!”

“Giọng của ngươi còn rất khàn!” Công Tôn không nghe theo cũng không buông tha, lại đưa cho Triệu Phổ thêm một chén túuốc đắng, “Ngủ tiếp đi!”

Triệu Phổ không thể làm gì khác hơn là chui trở lại tiếp tục ngủ, đợi cho đến lúc trời chạng vạng tối thì thật sự là không ngủ thêm được nữa.

Công Tôn sờ sờ trán hắn, phát hiện đã mát rồi, giảm nhiệt . . . . . . Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Lại một lần nữa cảm khái, Triệu Phổ thật sự là dễ sinh dễ nuôi a, sốt cao như vậy mà rất nhanh đã khỏi rồi.

Triệu Phổ ngồi dậy, cảm thấy tinh thần phấn chấn, “Chết đói!”

“Mau đi tắm rồi thay quần áo.” Công Tôn chuẩn bị bồn tắm nước nóng cho Triệu Phổ, còn thả vào trong đó rất nhiều thảo dược, để hắn tắm rửa, còn mình thì dọn dẹp thay chăn nệm mới cho hắn.

Triệu Phổ ngâm nước nóng xong thì cảm thấy thân thể sảng khoái nhẹ nhõm chạy ra, chỉ thấy Công Tôn đang trải chăn cho mình, tấm tác hai tiếng ——- tựa ở bên giường nói, “Thật là đảm đang mà.”

Công Tôn ném một cái gối đầu qua.

Ngoài cửa, *cốc cốc cốc* mấy tiếng.

Tiểu Tứ Tử đẩy cửa đi vào, trên tay cầm theo một thực hạp (hộp đựng thức ăn) thật to, “Phụ thân, Lô di di làm đồ gửi cho Cửu Cửu ăn.”

“Thật không.” Công Tôn vội vàng ra ngoài tiếp lấy, “Đại tẩu đâu rồi?”

“Nói là không quấy rối chúng ta nghỉ ngơi nên đi rồi.” Tiểu Tứ Tử đã chạy vào nhà, nhân cơ hội thân thiết với Cửu Cửu một chút.

Công Tôn mở thực hạp, đều là những món ngon thích hợp cho người bệnh, liền đem qua bắt Triệu Phổ ăn. Triệu Phổ nguyên bản đói sắp hoa mắt, liền một hơi quét sạch tất cả . . . . . Lúc này ăn no triệt để, bệnh cũng hoàn hoàn khỏi rồi.

Ngoài cửa phòng, Tử Ảnh đẩy đẩy Giả Ảnh, “Ai, Vương gia cần bao nhiêu canh giờ để dưỡng vệnh vậy?”

“Khoảng ba bốn canh giờ đi . . . . . .” Giả Ảnh khóe miệng rút trừu, lầm bầm một tiếng, “Ta thấy kỳ thực hắn không cần uống thuốc làm gì cả, trực tiếp trùm chăn nằm một chút là khỏe rồi.”

“Vậy sao.” Tử Ảnh gật đầu, “Vương gia đã bao lâu không sinh bệnh rồi?”

“Mười năm trước thì phải? Lần đó khó chịu, không phải là lúc đang thay răng sao.”

Hai người họ đứng ngay cửa tưởng niệm, bên trong Công Tôn cùng Triệu Phổ nghe thấy hết rõ ràng, Công Tôn nhịn cười.

Còn Triệu Phổ thì nghiến răng kèn kẹt, tâm nói hai ngươi tốt xấu gì cũng nên chừa lại cho ta một chút mặt mũi đi chứ.

Sau khi ăn xong rồi, Triệu Phổ kích động nói muốn cùng Công Tôn lên Tùng Giang phủ đi chợ đêm, liền bị Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc lại, “Ngươi còn có tâm tư đi chợ đêm?! Ngủ đi!”

“Còn ngủ hả?!” Triệu Phổ cầu xin, “Không ngủ được nữa đâu a!”

“Mặc kệ!” Công Tôn đẩy hắn lên giường rồi đắp chăn.

Triệu Phổ nằm trên giường thở dài

“Thư ngốc . . . . Không ngủ được nữa.”

Sau nửa canh giờ, Triệu Phổ lầm bầm một câu rồi xoay mặt nhì, đã thấy Công Tôn đang ngủ

Công Tôn từ tối hôm qua đã lo lắng cho Tiểu Tứ Tử cả một đêm, hôm nay cả ngày lại lo cho Triệu Phổ . . . . . . Bây giờ thấy Triệu Phổ đã tốt lên rồi, tâm tình hắn cũng thả lỏng, nên rất nhanh đã ngủ say.

Triệu Phổ nhìn dung nhan Công Tôn lúc ngủ, cảm thấy mình hình như sốt lại mấy rồi, trên người nóng quá nha.

Sợ Công Tôn bị lạnh, Triệu Phổ xốc chăn lên . . . . . . . Kéo Công Tôn vào ngủ cùng.

Lại một lát sau, Triệu Phổ nghĩ Công Tôn ăn mặc như vậy mà ngủ thì không tốt cho lắm . . . . . Nghĩ vậy, liền đưa tay cởi y phục cho Công Tôn, để hắn ngủ ngon một giấc

Công Tôn nói lầm bầm hai câu, cũng không giãy dụa.

Triệu Phổ thấy hắn không có ý muốn tỉnh, cho nên . . . . cởi nhiều thêm chút xíu nữa đi . . . . . . Đằng nào cũng cởi rồi, không bằng cởi hết luôn đi. (Ôi Phổ ca, cái lo cởi đồ của anh thật là ~~~)

“Đừng nháo!” Công Tôn đẩy Triệu Phổ ra, sau đó lại phóng qua ôm lấy hắn cọ cọ, gối đầu lên ngực hắn lầm bầm một câu, thoải mái a . . . . . lại ngủ tiếp.

Triệu Phổ liếc mắt nhìn hắn . . . . . Ai nha nha, Sách ngốc này mang hình dạng giống như là rất muốn nha, không bằng để ta hỗ trợ hắn vậy.

Vì vậy, Triệu Phổ vì muốn thử nghiệm để chứng minh mình đã khỏi bệnh, tinh thần dư thừa, nên tháo mành xuống, nhào lên trên rồi ăn kiền mạt tịnh.

Công Tôn bị hắn quấy phá như vậy, đương nhiên là tỉnh lại rồi, thấy hắn tâm tình vô cùng tốt lại cực kỳ hăng hái, đẩy đẩy hắn hai ba cái nhưng cũng không cáu kỉnh, mặc kệ hắn làm càn.

Triệu Phổ được ngầm đồng ý tự nhiên sẽ càng thêm dũng cảm, điên cuồng một trận.

. . . . . . .

Sáng sớm hôm sau, Triệu Phổ thần thanh khí sảng rời giường, chạy tới trong viện luyện công.

Tiểu Tứ Tử bưng đĩa điểm tâm chạy tới, “Cửu Cửu, người hết bệnh rồi?”

“Khỏe rồi.” Triệu Phổ gật đầu.

“Vậy phụ thân