XtGem Forum catalog
Đũa Lệch Dễ Thương

Đũa Lệch Dễ Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324975

Bình chọn: 7.00/10/497 lượt.

không đến gần bọn họ, hầu hết đều lấy điện thoại di động ra chụp ảnh đôi tình nhân nổi tiếng này.

Bối Nhĩ Đóa nhắm hai mắt lại, lựa chọn bình tĩnh đối mặt, may mắn cô nghe được tiếng xe lửa sắp tới gần.

Cuối cùng thời điểm này cũng đến, Bối Nhĩ Đóa mở to mắt, nhanh chóng rời khỏi đám đông.

“Chờ một chút.” Diệp Trữ Vi đột nhiên ở phía trên đầu cô nói, sau đó anh ta nghiêng người, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, Bối Nhĩ Đóa hoàn toàn chết lặng, Diệp Trữ Vi chỉ giải thích một câu, “Không có gì, đột nhiên chỉ muốn hôn em ở trước mặt mọi người.”

“. . . . . .” Vốn dĩ Bối Nhĩ Đóa chỉ muốn gặp mặt Diệp Trữ Vi một chút, nhưng vì quá lưu luyến, ngoại trừ ăn cơm bọn họ còn đi dạo phố, vào quán cà phê, xem phim điện ảnh, buổi hẹn kết thúc thì trời đã tối.

Diệp Trữ Vi đưa Bối Nhĩ Đóa trở về, hai người đứng ở dưới lầu, Bối Nhĩ Đóa nhìn thấy Bối Hành An đang đứng gác tay sau lưng, ông đang thong thả dạo bước.

Cô tắt điện thoại gần năm tiếng hồ, trong lòng cảm thấy tội lỗi.

“Anh và em cùng đi qua đó.” Diệp Trữ Vi nói.

“Vâng.” Cô gật đầu.

Chờ hai người đi đến trước mặt, Bối Hành An nhìn về phía con gái, giọng ông nghiêm khắc: “Nhĩ Đóa, đi ra ngoài cũng không thông báo với bố một tiếng? Ngay cả di động con cũng tắt?”

Bối Nhĩ Đóa nhanh chóng nhận sai.

Bối Hành An lắc lắc đầu: “Bây giờ đã 10 giờ rưỡi, chút nữa mà con không xuất hiện, bố đã báo cảnh sát rồi.”

“Bố, con hứa sẽ không có lần sau.” Bối Nhĩ Đóa rũ mắt xuống.

“Rốt cuộc là con đã đi đâu? Cơm chiều đã ăn gì chưa?”

Bối Nhĩ Đóa đang suy nghĩ phải trả lời thế nào, Diệp Trữ Vi đã thay cô nói: “Nhĩ Đóa luôn ở cùng cháu, chúng cháu đi dạo, sau khi ăn tối thì đi xem phim.”

Bối Hành An di chuyển tầm nhìn lên mặt Diệp Trữ Vi, giọng nói lạnh nhạt: “Nhĩ Đóa nhà tôi chưa từng về nhà quá muộn.”

Diệp Trữ Vi khoát tay lên vai Bối Nhĩ Đóa, lịch sự nhìn thẳng Bối Hành An: “Bởi vì trước kia cô ấy không có bạn trai.”

“Chính bởi vì con gái tôi lần đầu yêu đương nên tôi mới lo lắng.”

“Xin hỏi bác lo lắng về điều gì ạ?” Diệp Trữ Vi hỏi lại.

Bối Hành An không nói thẳng ra bản thân ông lo lắng đều gì, sau đó ông ngắn gọn: “Lên lầu rồi nói.”

Bối Nhĩ Đóa nghe vậy thì nói: “Bố, bố chịu để Trữ Vi vào nhà rồi ạ?”

“Ừ.” Bối Hành An xoay người, có chút bất lực.

Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa đi theo ông, ba người bọn họ cùng nhau lên lầu.

“Ngồi đi.” Bối Hành An sau khi vào nhà thì kéo ghế dựa ngồi xuống, chìa tay ra hiệu cho Diệp Trữ Vi.

Diệp Trữ Vi thản nhiên ngồi đối diện ông.

Bối Nhĩ Đóa ngậm ngùi đứng gần đó.

“Con gái tôi cuối cùng cũng có đối tượng, nói thật, lòng tôi tương đối phức tạp.” Bối Hành An thừa nhận, “Tôi luôn lo lắng nó không biết cách xử lý về mặt cảm tình cảm, sợ nó chịu nhiều tổn thương, thành thử tôi hơi miễn cưỡng.”

Diệp Trữ Vi im lặng, thái độ anh ta khá bình tĩnh.

“Nhĩ Đóa rất thuần khiết, điều này không có nghĩa là tính cách nó trẻ con, trái lại, nó còn biết nghĩ cho người khác. Nếu nó thích cậu nó sẽ không tính toán chi li, tuyệt đối cũng không tổn thương cậu, cậu hiểu tôi nói gì chứ?”

“Chuyện này cháu rất rõ.” Diệp Trữ Vi trả lời.

Bối Hành An khẽ gật đầu: “Trong mắt người khác có lẽ nó không xinh đẹp, cũng không phải ưu tú nhất, nhưng đối với tôi nó chính là một cô gái tốt nhất, giao nó cho ai tôi cũng không yên tâm, điểm này tôi nghĩ cậu có thể hiểu?”

“Vâng ạ.”

“Dù sao tôi cũng là bố nó, không thể chăm sóc hay sống với nó đến già.” Bối Hành An nói xong cười gượng gạo, “Phải tìm một người đáng tin cậy, đối phương không nhất thiết giàu có, chỉ hi vọng người đó có thể chăm sóc cho nó, thông cảm, và cùng nó vượt qua những ngày bình thản.”

Bối Nhĩ Đóa nghe xong thì nhịn không được sụt sùi.

“Cậu có thể làm được không?” Bối Hành An hỏi Diệp Trữ Vi.

Gương mặt anh ta không hề hoảng loạn, thậm chí không chút ngạc nhiên, đương nhiên nói: “Vâng, cháu có thể.”

“Xem ra cậu đã chuẩn bị, tôi muốn hỏi một câu, nếu sau này cậu và Nhĩ Đóa cãi nhau, cậu sẽ xử sự thế nào?”

“Cháu sẽ nhường cô ấy.”

“Nếu người khác bắt nạt con bé?”

“Cháu sẽ không để cho họ có cơ hội này.”

“Khi con bé bị bệnh?”

“Cháu sẽ chăm sóc cô ấy.”

“Nếu con bé không vui?”

“Cháu sẽ nghĩ cách khiến cô ấy vui.”

“Một khi đã như vậy, tôi cũng không muốn sắm vai kỳ đà cản mũi, chỉ cần cậu hứa với tôi điều kiện cuối cùng, tôi sẽ không phản đối nữa.”

“Bác muốn trước khi kết hôn cháu không được chạm vào cô ấy?”

Ánh mắt Bối Hành An sáng quắc, trầm mặc một hồi nói: “Không, cậu phải khiến cho mẹ đẻ của Nhĩ Đóa đồng ý.”

Bối Nhĩ Đóa đang lấy tay lau khóe mắt, nghe đến yêu cầu bất hợp lí thì kháng nghị ngay: “Bố, đây là điều kiện rất khó, bố biết rõ con đi theo bố từ bé