XtGem Forum catalog
Đũa Lệch Dễ Thương

Đũa Lệch Dễ Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324520

Bình chọn: 8.5.00/10/452 lượt.

cha mẹ hai bên cùng nhau ăn bữa cơm là được, hình thức đơn giản, mong mọi người thông cảm. Chờ đến ngày hôn lễ, tôi nhất định sẽ đưa xe đón các ông đến tận nhà hàng, cùng nhau chứng kiến hạnh phúc của bọn nó.”

Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong khoảnh khắc chúc mừng ào ào.

Bối Nhĩ Đóa lâm vào hoàn cảnh khó xử, Diệp Trữ Vi cũng không nghĩ cha mình diễn trò, anh ta đơn giản chào một tiếng, kéo tay Bối Nhĩ Đóa ra cửa: “Chúng ta ra ngoài ăn sáng.”

“Vâng.” Bối Nhĩ Đóa xấu hổ, tức thời muốn trốn tránh ánh mắt của mọi người.

Bên tai cô không ngừng truyền đến giọng nói mạnh mẽ của Diệp Viễn: “Đúng vậy, con cháu có phúc của con cháu, con người của tôi chưa bao giờ can thiệp vào cuộc sống của bọn nó, chuyện của bọn nó đều do bọn nó quyết định, tôi chỉ cần ngồi chờ ôm cháu là được.”

“Không sai không sai, xem ra lão Diệp sắp lên chức rồi, phước phần này của ông coi bộ tu luyện dữ lắm.”

“Ha ha ha, nói thừa.”

. . . . . .

Lưu Ái ở trong đình viện đang chăm sóc cây trồng, gặp Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa đi ra, bà đứng lên, cười hỏi vì sao không ăn sáng đã vội vã ra ngoài.

“Con đưa cô ấy ra ngoài ăn, nhường chỗ cho bạn bè của cha tâm sự.”

Lưu Ái là người thông minh, vừa nghe đã hiểu, tươi cười bất lực: “Ông ấy là người như thế, trời vừa sáng đã gọi không ít bạn bè tới nhà uống trà buổi sáng, thuận tiện chiêm ngưỡng ấm trà ông ấy mới mua.”

Bối Nhĩ Đóa nghe vậy gật gật đầu, trong long nghĩ, thật sự đơn giản thế sao? Cô rõ ràng cảm thấy Diệp Viễn rất hào hứng, giọng của ông khá to, cô đứng ở đây tựa hồ còn nghe được giọng ông.

“Nhĩ Đóa, không tiếp đón cháu chu đáo bác cảm thấy mình thật có lỗi, ngày khác Trữ Vi đưa cháu đến, bác nấu canh làm điểm tâm cho cháu ăn nhé.”

Bối Nhĩ Đóa liên tục nói lời cám ơn.

Trên đường chạy xe kiếm chỗ ăn sáng, Bối Nhĩ Đóa mới hỏi, Diệp Trữ Vi đành nói thật: “Hôm nay cha anh mời bạn bè tới, hơn phân nửa là muốn khoe khoang, ông muốn cho bọn họ biết, ông cũng sắp có cháu.”

“Vâng, cha anh cũng vội vàng quá.” Bối Nhĩ Đóa hỏi, “Lại nói, Úc Thăng chẳng phải là cháu đích tôn hay sao?”

“Úc Thăng chỉ nhỏ hơn anh ít tuổi, không thể đáp ứng được niềm vui bồng cháu của ông.”

Bối Nhĩ Đóa nhìn Diệp Trữ Vi: “Chuyện này em muốn thuận theo tự nhiên.”

“Anh biết.” Anh ta quay lại nhìn cô, “Sẽ không thúc giục em.”

“Vâng ạ.” Từ trước đến nay cô đều sợ bị người khác thúc giục.

Diệp Trữ Vi nhìn cô một lát, suy nghĩ đen tối không rõ hàm xúc.

*

Sau khi đi gặp cha mẹ của Diệp Trữ Vi, quan hệ giữa họ tiến triển một bước.

Lưu Ái thường gọi điện kêu Bối Nhĩ Đóa về nhà ăn cơm, sự quan tâm chăm sóc của bà khiến cô không nỡ từ chối, nhưng điều này lại khiến cô xấu hổ, Diệp Trữ Vi khiến cô có gánh nặng tâm lý khác, giống như cô muốn ăn gì thì cứ về nhà anh ta ăn.

Ngoài ra, Lưu Ái còn dẫn cô đến các trung tâm thương mại mua quần áo, tình cờ Từ Trinh Phân cũng nhìn thấy bọn họ.

Từ Trinh Phân là người thông minh, trong lúc vô tình nhìn thấy con gái đi cùng một người đàn bà trung niên, bà ta lập tức lĩnh ngộ được thân phận của đối phương, bà ta không vội tiến lên, chỉ đứng cách đó không xa ẩn nấp, mắt lạnh quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, cuối cùng sinh lòng bất mãn, xoay mặt bỏ đi.

Đêm đó, bà ta gọi điện thoại cho Bối Hành An chửi bới, nói ông không biết cách trông nom Bối Nhĩ Đóa, thậm chí còn cho phép con gái đi hầu hạ gia đình người ta, thật sự mất mặt.

Bối Hành An bị mắng chửi vô tội, sau đó ông mới nhẹ nhàng nhắc tới việc này với Bối Nhĩ Đóa.

Bối Nhĩ Đóa sau khi biết thái độ của Từ Trinh Phân, cô buồn rầu rất lâu, cuối cùng cô chủ động gọi điện cho bà ta.

“Mẹ, chúng ta gặp mặt đi ạ.” Cô cố gắng bày tỏ thái độ.

“Với con?” Giọng bà ta khinh miệt.

“Không ạ, con đưa bạn trai tới gặp mẹ, chúng ta sẽ dùng cơm bên ngoài, thế nào ạ?”

“Ăn cơm? Con vờ vịt mạnh mẽ làm gì? Bối Nhĩ Đóa, con biết con làm mẹ mất mặt đến mức nào chưa hả? Khúm núm cùng mẹ của bạn trai đi mua quần áo, còn giúp người ta xách giỏ? Chậc, bát tự(1) của hai đứa còn chưa xem, con ở đó làm điều dư thừa? Con cho là con lấy lòng người ta, người ta sẽ cảm kích cho con bước vào nhà? Đừng mơ mộng, con càng làm nhiều chuyện, người ta càng khinh thường con, đến lúc thấy con sai lầm, lập tức mắng chửi không thôi!”

(1) Bát tự: Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi "Bát tự thiếp" cho nhau, còn gọi là "canh thiếp" hay "bát tự".

Bối Nhĩ Đóa ức chế hộc máu, nhẫn nại nói: “Gần đây