Teya Salat
Đũa Lệch Dễ Thương

Đũa Lệch Dễ Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324234

Bình chọn: 9.00/10/423 lượt.

bo, cô viết bừa một trạng thái: "Buổi tối đi hát, gào khản cả giọng. Bây giờ không làm sao ngủ được, mất ngủ thật đáng ghét".

Trạng thái này nhanh chóng nhận được rất nhiều bình luận.

"Đi hát với ai? Diệp Trữ Vi à? Đúng rồi, anh ấy có biết hát không?"

"Bạn mất ngủ à? Có phải anh ấy đi công tác không? Nhớ anh ấy đến mức không ngủ được à?"

"Ngâm chân nước nóng, lại dùng ngón tay day huyệt bách hội từ năm đến mười phút, hiệu quả rất tốt".

"Tôi cho rằng chỉ có bọn FA mới mất ngủ chứ?"

Cô nhìn màn hình máy tính, chậm rãi mỉm cười. Dạo này mỗi khi nghĩ đến Diệp Trữ Vi thường có cảm giác rất lạ.

Anh ta thật sự biết hát sao? Cô cũng không khẳng định được.

Đến lúc đi ngủ thì đã là hơn ba giờ sáng. Cô ngủ mơ, hình ảnh trong mơ rất hỗn loạn, mãi mới dần trở nên rõ ràng. Cô mơ thấy mình đang thái thịt, không cẩn thận đứt tay, chảy rất nhiều máu. Cô chạy khắp phòng tìm hộp thuốc mà không sao tìm được.

"Sao lại bất cẩn như vậy?" Một âm thanh vừa lạnh nhạt lại vừa chiều chuộng vang lên.

Anh ta áp tới sau lưng cô, cầm tay cô lên thân thiết mút ngón tay cô, dùng bờ môi ấm áp cầm máu giúp cô.

"Máu em là nhóm A à?" Anh ta ngước mắt lên, đôi mắt đen láy mê hồn: "Có vị hơi ngọt".

Máu len qua bờ môi cong cong đẹp đẽ của anh ta, có một giọt rơi xuống ngực áo blouse trắng, tỏ ra rất chói mắt.

Có người từng nói, mơ là ước vọng trực tiếp nhất, không hề che giấu.

Cô mở mắt ra, thầm nghĩ, trời ạ, giấc mơ này nghĩa là thế nào? Một thời gian sau đó, Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi duy trì tần suất gặp mặt một tuần một lần, về cơ bản chỉ là để chụp ảnh. Địa điểm chụp ảnh được chọn ở gần Viện nghiên cứu của Diệp Trữ Vi, công viên, quán cà phê, quán bánh bao, bên lề đường, tóm lại là số lượng không nhiều những địa điểm công cộng xung quanh Viện nghiên cứu.

"Lần sau chúng ta đến núi Vân Trà nhé!" Bối Nhĩ Đóa cắn ống hút, nhìn Diệp Trữ Vi ngồi đối diện đang cúi đầu viết.

"Xa quá". Anh ta bác bỏ.

"Thế công viên hải dương?"

"Ồn ào quá".

"Khu nghỉ dưỡng nông thôn?"

"Không hứng thú".

Bối Nhĩ Đóa đặt chiếc cóc sang bên cạnh: "Thế anh hứng thú với cái gì?"

"Ở nhà một mình chơi game, đọc sách, ngủ".

"Ý tôi là hai người".

Diệp Trữ Vi dừng bút ngước mắt nhìn cô một cái: "Với cô?"

"Với bạn gái của anh". Bối Nhĩ Đóa chống tay lên má, nhếch miệng cười rất sung sướng: "Anh thử nghĩ xem, nếu yêu thì anh muốn làm gì với bạn gái mình?"

Diệp Trữ Vi thật sự suy nghĩ về vấn đề này, một lát sau nói: "Cùng tôi leo núi, nhảy dù, bungee đều được cả".

Nụ cười của Bối Nhĩ Đóa đông cứng: "Anh không thích hoạt động dưới đất à?"

"Hoạt động dưới đất?" Anh ta nhìn cô: "Ý cô là đạp xe, trượt băng và tản bộ? Không cần thử cũng biết là rất nhàm chán".

"Nhưng rất an toàn". Cô rụt rè bổ sung.

"Thì ra gan cô lại nhỏ như vậy".

Bối Nhĩ Đóa cảm nhận được một sự "khinh miệt", trong lòng hơi không vui, suy nghĩ một lát lại hỏi: "Anh đã nhảy bungee bao giờ chưa?"

"Rất nhiều lần rồi".

"Cảm giác khi nhảy xuống thế nào?"

"Thoải mái, tự do".

"Thật thế à? Không phải là sợ hãi như lao đầu xuống động không đáy sao?"

"Có dây dưới chân rồi, làm sao mà phải sợ hãi?"

"Nhỡ đâu dây đột nhiên đứt thì sao?" Bối Nhĩ Đóa thường có cũng lo lắng vô căn cứ như vậy.

"Trước đó đã tiến hành kiểm tra an toàn nhiều lần, xác suất này cực kì nhỏ". Ánh mắt Diệp Trữ Vi nhìn cô bắt đầu có vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Cũng có nghĩa là không thể bảo đảm an toàn trăm phần trăm?"

"Đương nhiên không thể bảo đảm".

Bối Nhĩ Đóa kinh hãi, cau mày trầm tư một hồi rồi nói: "Chúng ta chơi trò trên không nào có độ khó tương đối thấp thôi".

"Chẳng hạn như?"

"Tàu lượn siêu tốc?"

Diệp Trữ Vi dừng lại nữa giây rồi cúi xuống tiếp tục viết.

Bị "khinh bỉ", Bối Nhĩ Đóa vẫn không nhụt chí, đề nghị: "Chúng ta chơi trò căn phòng rơi tự do!"

"Ý cô là loại chỉ cao bốn mươi lăm mét ở khu vui chơi?" Anh ta nói bình tĩnh: "Thế thì có khác gì hoạt động dưới đất?"

"Bốn lăm mét là cao lắm rồi mà". Chỉ nghĩ đến độ cao này, Bối Nhĩ Đóa đã cảm thấy hết sức căng thẳng.

Cuối cùng Diệp Trữ Vi cũng dừng tay, gập quyển sổ vào, khoanh tay lại: "Cô thật sự muốn đi chơi?"

Đã đến nước này, lời nói ra không thể thu lại, Bối Nhĩ Đóa quyết định thách thức cực hạn của chính mình, nghiêm túc gật đầu: "Tôi muốn đi!"

***

Chủ nhật, tại một khu vui chơi ở thành phố H.

Mặt trời rực rỡ, Bối Nhĩ Đóa ngẩng đầu nhìn thiết bị cỡ lớn cao mười mấy tầng lầu, trong lòng đã bắt đầu nhụt chí.

Đang nghĩ có nên nói "Trời nóng quá, trên ấy chắc còn nóng hơn, hay là chúng ta chờ hôm nào mát mẻ đến chơi sau?" thì phía sau lại vang lên một âm thanh vừa bình tĩnh vừa khinh thường: "Thấp thế à?"

Thấp thế à...

Thấp thế à...

Thấp thế à...

Bối Nhĩ Đóa quay lại nhìn Diệp Trữ Vi mặc một bộ đồ thể thao. Diệp Trữ Vi vặn nắp chai nước khoáng, uống một ngụm nước.

"Hôm nay dường như rất nóng". Bối Nhĩ Đóa thăm dò.

"Ba mươi bảy độ".

"Trên kia chắc còn nóng hơn". Bối Nhĩ Đóa tiếp tục nói: "Hay là..."

"Chúng ta tốc chiến tốc thắng". Diệp Trữ Vi nói: "Đi thôi, cô đứng đây quan sát lâu lắm rồi, tóm lại là có định mua vé không?"

"Có, chúng ta đi thô