
i rồi?
Đường đi dạo ven hồ rất rộng rãi, mặt đường điểm xuyết rêu xanh. Ánh nắng chiếu xuống, ngay cả đất cát bám trên ngọn rêu cũng có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng, ánh sáng ở đây đúng là hoàn hảo.
Như thường lệ, trước khi chính thức ghi hình phải diễn tập vài lượt. Bối Nhĩ Đóa ngồi sau xe của Diệp Trữ Vi, hai tay thận trọng đặt bên hông anh ta. Người Diệp Trữ Vi quá cao, chiếc xe này lại tương đối thấp, anh ta ngồi lên nhìn rất giống như một chiếc xe đồ chơi.
Một lát sau xe mới từ từ tăng tốc. Bối Nhĩ Đóa quay sang nhìn nước hồ gợn sóng lấp lánh dưới ánh mặt trời, dần dần chuyển từ màu xanh lam thành màu xanh lục. Khung cảnh trước mắt trở nên mát dịu, cô nhắm mắt lại, thoải mái hít sâu một hơi, đến lúc thở ra lại nghe thấy két một tiếng. Cô mở mắt ra nhìn, không ngờ Diệp Trữ Vi đã dừng xe lại.
"Có chuyện gì vậy?" Bối Nhĩ Đóa hỏi.
"Tay cô đặt ở đâu?"
"Bên hông anh".
"Ờ, nếu cô có thể đổi sang vị trí khác, có lẽ tôi sẽ thấy thoải mái hơn một chút". Anh ta nói: "Chẳng hạn như đặt ở bụng tôi".
"Bụng?" Bối Nhĩ Đóa suy nghĩ một lát, đây không phải biến tướng yêu cầu cô ôm anh ta từ phía sau hay sao?
"Sao? Như vậy có gì không ổn?"
Bối Nhĩ Đóa suy nghĩ một lát rồi ôm anh ta từ phía sau.
"Dịch lên một chút nữa".
Bối Nhĩ Đóa nghiêng người về phía trước, khuôn mặt áp vào lưng anh ta, lập tức cảm thấy như áp vào một ngọn lửa nóng bỏng.
"Có thể chặt hơn chút nữa không?" Anh ta buông mắt, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ý tôi nói là tay".
Bối Nhĩ Đóa làm theo.
Đến lúc xác định Bối Nhĩ Đóa đã thật sự ôm chặt, Diệp Trữ Vi mới tiếp tục đạp xe.
Dọc theo đường ven hồ thảnh thơi đi về phía trước, Bối Nhĩ Đóa áp má vào lưng Diệp Trữ Vi, quan sát cảnh sắc xung quanh.
Tiếng chim vỗ cánh, tiếng gió hôn lá cây, tiếng bánh xe nhẹ nhàng lăn trên mặt đất. Tất cả những âm thanh vốn rất nhỏ giờ khắc này đều được phóng đại
vô số lần.
Càng khỏi phải nói đến tiếng đập trong lồng ngực.
"Trước kia cô đã được một nam giới nào chở chưa?" Anh ta đột nhiên hỏi.
Cô ngước mắt lên: "Cha có tính không?"
"Không tính". Giọng anh ta chậm lại, có một sự dịu dàng rất kì lạ.
"Tôi nhớ thời cấp ba sau khi tan học có rất nhiều nam sinh chở bạn gái mình về nhà, còn nữ sinh muốn bạn trai mình đỡ mệt nên đều ăn ít hơn cho đỡ nặng".
"Cô không cần giảm cân, đã đủ nhỏ rồi, gầy hơn nữa thì không còn gì cả".
Bối Nhĩ Đóa không hiểu ý anh ta lắm, thăm dò: "Anh đang ám chỉ một bộ phận đặc biệt nào đó?"
"Bộ phận đặc biệt?" Anh ta không hiểu: "Tôi đang nói cô".
"Tôi một mét sáu mươi, bốn mươi bảy cân, không gầy không béo, rất bình thường, được chưa?"
"Nhìn cô rất nhỏ, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào nhỏ hơn cô".
Bối Nhĩ Đóa không phục: "Từ bé đến giờ anh đã tiếp xúc gần gũi với mấy người phụ nữ?"
Diệp Trữ Vi suy nghĩ một lát: "Mẹ tôi, bà ngoại tôi, em họ tôi và cô. Cô là người nhỏ nhất".
"Suýt nữa quên mất, một người mà ngay cả em họ mình có đẹp hay không cũng không trả lời được thì không biết tỷ lệ chiều cao cân nặng phổ biến của phụ nữ cũng là bình thường".
"Còn cô, ngoài người nhà còn có bạn nam nào tương đối thân thiết không?"
Bối Nhĩ Đóa lục tìm trong đầu một lượt, lắc đầu: "Dường như không có".
"Ờ được". Giọng anh ta nhẹ như gió.
Câu tiếp theo của Bối Nhĩ Đóa biến thành một lời thăm dò: "Mẹ tôi vẫn giục tôi tìm bạn trai, sợ tôi lỡ mất độ tuổi vàng của phụ nữ sẽ không lấy được chồng".
"Độ tuổi vàng của phụ nữ là độ tuổi nào?"
"Hai mươi đến hai mươi tám tuổi".
"Cô còn thời gian gần bốn năm nữa, đủ mà".
"Tại sao anh lại chắc chắn trong bốn năm tới tôi có thể lấy được chồng?" Mũi chân cô tinh nghịch quệt xuống mặt đường, âm lượng hạ thấp bảo đảm chỉ có cô và anh ta nghe thấy: "Bây giờ thậm chí tôi còn không có cơ hội quen biết bạn khác giới, tôi cũng không thích tụ tập đông người, xác suất có bạn trai rất thấp".
"Rải lưới rộng sẽ không bắt được cá lớn". Anh ta phân tích, nhân tiện tẩy não cho cô: "Không bằng khóa chết mục tiêu gần nhất để nâng cao tỷ lệ thành
công".
"Mục tiêu gần nhất?" Bối Nhĩ Đóa hỏi: "Ý anh không phải là chính anh và sếp Úc đấy chứ?"
"Úc Thăng?" Giọng anh ta đột nhiên trầm xuống vài phần: "Bối Nhĩ Đóa, trong mắt cô, Úc Thăng cũng xem như là đàn ông à?"
"..." Bối Nhĩ Đóa triệt để cứng họng.
Chẳng lẽ sếp Úc trong mắt anh là đàn bà?
"Úc Thăng không được". Anh ta lạnh nhạt phủ định.
"Vì sao?"
"Úc Thăng là cháu trai tôi".
"Thì sao?"
"Tôi không thể nào chấp nhận được". Anh ta bình tĩnh nhìn về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, nói thẳng suy nghĩ trong lòng.
Nếu đời này không có được cô, anh ta hi vọng cô sẽ đi càng xa càng tốt, hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của anh ta, đừng bao giờ để anh ta nhìn thấy một lần nữa.
Bối Nhĩ Đóa chớp mắt rất chậm, không rõ ý anh ta là gì. Không thể chấp nhận chuyện mình trở thành cháu dâu của anh ta hay là có nguyên nhân khác?
Nhưng cô không dám hỏi tiếp. Nếu tiếp tục hỏi mà đáp án của anh ta lại khác suy đoán trong lòng cô thì sẽ khiến cô rất thất vọng.
Hôm nay ánh nắng ấm áp, phong cảnh nơi này cực đẹp, một sự hạnh phúc không thể diễn tả đang ở gần trong gang tấc, vì sao cô p