
o thành một sợi dây trắng mênh mang. Hình dáng Diệp Trữ Vi nhạt nhòa ẩn hiện như xa như gần trước mắt. Chưa bao giờ cô cảm thấy đầu óc mình bị sập nguồn như lúc này.
"Tôi đi rửa tay một lát". Cô đột nhiên đứng lên, đi vòng qua anh ta vào nhà vệ sinh.
Trong lúc Bối Nhĩ Đóa bình phục lại tâm tình trong nhà vệ sinh, Diệp Trữ Vi không có việc gì ngồi xuống ghế, bấm chuột "vu vơ" xem lịch sử duyệt web của
Bối Nhĩ Đóa, mở weibo của cô, rất "tình cờ" phát hiện một nickname vừa quen thuộc vừa thân thiết: "Nhĩ Đóa của Trữ Vi".
Anh ta nhìn năm chữ này rất lâu không rời mắt.
Cô ấy đã đổi nickname sao?
Đồng nghĩa với nguyện vọng trên một phương diện nào đó của cô ấy?
Anh ta đang suy nghĩ thì Bối Nhĩ Đóa lê dép đi về. Nhìn thấy anh ta sử dụng máy tính của cô, Bối Nhĩ Đóa vội đi tới, cảnh giác hỏi: "Diệp Trữ Vi, anh đang xem gì vậy?"
"Xem weibo của cô".
"Tại sao anh lại xem trộm weibo của tôi?" Bối Nhĩ Đóa sững sờ. Thế này không phải anh ta đã nhìn thấy nickname cô mới đổi hay sao?
"Trong chuyện này đã có yếu tố hợp tác, tôi có quyền xem xét các bài đăng trên weibo của cô". Giọng Diệp Trữ Vi nghe có vẻ tâm tình không tồi, câu hỏi tiếp theo lại càng tỏ ra hờ hững: "Cái tên này là tự cô nghĩ ra à?"
Bối Nhĩ Đóa phủ nhận: "Không phải, là đề nghị của dân mạng, bọn họ nói đặt nickname thế này hay hơn".
"Thật à? Là bọn họ yêu cầu nên cô mới đổi à?"
"Ờ, dù sao đổi nickname cũng sẽ không có ảnh hưởng trên phương diện khác, nếu làm thế mà có thể làm bọn họ thích thì sao lại không làm?"
Giọng Diệp Trữ Vi nhạt đi vài phần: "Thì ra chỉ là như vậy".
Vậy mà lại không phải cô ấy tự nguyện.
"Đúng vậy, nếu không... anh cho rằng tại sao tôi có thể đổi nickname thành như vậy? Buồn nôn quá thể". Bối Nhĩ Đóa gượng cười, tỏ ra rất tự nhiên, còn đưa tay vỗ vỗ vai anh ta: "Muốn ăn chút trái cây hay không, trong tủ lạnh có dưa hấu".
"Tùy".
"Vậy tôi lấy cho anh ăn".
Một giây sau, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Bối Nhĩ Đóa khựng lại, bản năng của cô cho biết cô sắp tiêu đời, thái hậu Từ Trinh Phân đã đến.
Một khi Từ Trinh Phân nhìn thấy trong phòng cô có một gã khổng lồ, lại còn là khác giới, nhất định thái hậu sẽ giận dữ, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.
"Diệp Trữ Vi, mẹ tôi đến rồi, anh mau trốn đi". Cách né tránh tai nạn duy nhất mà Bối Nhĩ Đóa nghĩ đến chính là tạm thời tìm một chỗ giấu Diệp - Trữ - Vi - một - mét - chín - mươi đi.
"Trốn?" Diệp Trữ Vi nói không nhanh không chậm: "Tôi trốn đi đâu?"
"Hay là tủ quần áo của tôi?"
"Tủ quần áo của cô có đủ rộng không?"
"... Hình như không đủ. Anh to quá, không giấu được". Bối Nhĩ Đóa hơi sốt ruột, bắt đầu nói không cần nghĩ: "Hay là anh chịu khó chui xuống gầm giường tôi một lúc?"
"Gầm giường cô?" Diệp Trữ Vi giống như nghe nhầm, yên lặng nhìn Bối Nhĩ Đóa, phủ định rất nhanh chóng: "Không thể được".
"..."
"Bối Nhĩ Đóa, thì ra trong mắt cô tôi lại là một người không thể giới thiệu với ai như vậy".
"Không phải vì anh không thể gặp ai, mà là bởi vì anh là nam giới. Chỉ cần nam giới, mẹ tôi đều sẽ nói".
Chuông cửa vẫn vang lên không ngừng, nếu còn không ra mở cửa, Từ Trinh Phân sẽ gọi điện thoại tới vặn hỏi xem cô đang ở đâu, lệnh cho cô phải về ngay. Bà sẽ chờ dưới lầu hoặc ở nhà hàng trước cửa tiểu khu, cho nên có muốn tránh cũng không tránh được.
Huống hồ xe của Diệp Trữ Vi đang đỗ ở dưới lầu, chắc hẳn là Từ Trinh Phân đã nhìn thấy, bịa đặt là rất không sáng suốt.
Bối Nhĩ Đóa hít sâu một hơi, lập tức tỉnh táo lại, đưa ra quyết định bất chấp hết tất cả: "Tôi đi ra mở cửa".
Đi đến cửa, cô nghe thấy giọng nói thản nhiên của Diệp Trữ Vi sau lưng: "Cô định giới thiệu tôi thế nào?"
Huyệt thái dương Bối Nhĩ Đóa lập tức giật lên không ngừng.
"Tôi sẽ ăn ngay nói thật với mẹ tôi. Anh chỉ là bạn trai giả của tôi". Cô nói rất bình tĩnh: "Bởi vì mẹ tôi không dễ lừa, lừa bà ấy sẽ có kết cục rất thảm".
Bối Nhĩ Đóa đi ra cửa như đang đi chịu chết, đưa tay nhấc điện thoại lên.
"Tôi là nhân viên vệ sinh đến quét dọn hành lang như thường lệ, mong chủ nhà vui lòng mở cửa".
...
Không phải Từ Trinh Phân, tự nhiên sợ vô căn cứ một trận.
Trái tim thắt chặt của Bối Nhĩ Đóa lập tức buông lỏng, như từ núi đao biển lửa rơi xuống hồ nước dịu dàng mát lạnh.
May quá! May quá!
Mở cửa cho nhân viên vệ sinh, Bối Nhĩ Đóa xoay người lại: "Không phải mẹ tôi, thế mà sợ hú hồn".
"Sợ hú hồn? Đúng là tôi đã sợ thật". Giọng Diệp Trữ Vi rất bình thản, nhớ lại mỗi một từ Bối Nhĩ Đóa nói vừa rồi: "Bối Nhĩ Đóa, thật sự không ngờ suýt nữa tôi phải trốn xuống dưới gầm giường cô".
"..."
Bối Nhĩ Đóa rất xấu hổ. Biện pháp cô nghĩ đến vừa rồi đích xác rất ngu ngốc, đúng là có bệnh thì vái tứ phương. Anh ta không phải một chiếc va li, có thể gấp lại rồi nhét xuống gầm giường. Anh ta cao một mét chín mươi, một người đàn ông tay dài chân dài, giấu ở nơi nào cũng sẽ bị Từ Trinh Phân phát hiện ngay lập tức.
"Lại đây". Diệp Trữ Vi nói.
Bối Nhĩ Đóa đi tới, áy náy nhìn anh ta: "Xin lỗi, vừa rồi tôi cuống quá. Anh không biết mẹ tôi thế nào, bà ấy có lúc rất khó tính, từ nhỏ đã dạy tôi không được cho đàn ông vào