
ạn nhỏ, trong đó có một quán cơm “Cảm động mọi gia đình” là nơi Hạ An Nhiên và đồng
nghiệp hay đến dùng bữa. Số lượng nhiều, mùi vị không tệ, hơn nữa giá
lại rẻ, bốn người gọi ba món, một bát canh, cuối cùng chia tiền ra trả,
nhiều lắm cũng chỉ mười đồng một người mà thôi.
Hạ An Nhiên gọi hai món, thêm hai bát cơm, vừa gắp thức ăn cho Duệ Duệ, vừa nhìn
bát cơm của cậu bé đang vơi đi một nửa, trên khuôn mặt dính vài hạt cơm. Đứa bé này có một tật xấu, khi ăn cơm còn ngậm một lúc rồi mới nuốt
xuống. Cô nhớ tới em gái đang học trung học, trước đây cũng ăn kiểu vậy, một miếng cơm phải ngậm tới nửa tiếng liền.
“Duệ Duệ, không được ngậm cơm trong miệng.” Hạ An Nhiên chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, sửa lại thói quen ăn cơm.
“Âng…” (Vâng)
Duệ Duệ gật đầu, sau đó ngoan ngoãn nuốt miếng cơm đang ngậm xuống,
“Ngoan lắm, ăn tiếp nào.”
Hạ An Nhiên gắp một miếng đậu đũa, đưa tới miệng Duệ Duệ. Cậu há miệng, vâng lời ăn đồ cô gắp.
“Hạ tiểu thư, xem ra cô ở cùng đứa bé cũng tốt lắm.”
Tiếng bước
chân truyền tới từ cầu thang, nhưng Hạ An Nhiên đã nghe thấy giọng nói
mang theo ý cười, chỉ cần ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy người đàn ông
dù ngày hè nóng bức vẫn mặc âu phục thắt caravat kia.
“Cái này không phải bị ép buộc sao?” Hạ An Nhiên nhếch mép cười, ngữ điệu chỉ trích.
“Ba ơi!”
Duệ Duệ
nhìn thấy người tới, vô cùng mừng rỡ, nhảy từ trên ghế xuống, chạy tới
trước mặt Tô Mộc Thần giơ tay đòi bế. Khóe miệng Tô Mộc Thần xị xuống
vài phần, cuối cùng chỉ đưa tay xoa đầu Duệ Duệ.
“Đi ăn cơm đi.”
Tô Mộc Thần thản nhiên nói một câu, hắn không biết nói chuyện với trẻ con, đặt vào
tình huống này, hắn nói được thế là tốt lắm rồi. Duệ Duệ xị mặt, cúi đầu chạy về cạnh Hạ An Nhiên, ủ rũ xúc cơm ăn.
Tô Mộc Thần ngồi đối diện với cô gái đang
trầm mặc ăn cơm, thỉnh thoảng gắp cho Duệ Duệ ít thức ăn, giờ ngay cả
hỏi một câu “Anh đã ăn chưa?” cho lịch sự, là nghi thức xã giao tối
thiểu của Trung Quốc cũng lười không thèm nói. Đương nhiên, hắn cũng
chẳng nhiệt tình ăn cơm dù Hạ An Nhiên có nói đi chăng nữa, vân vân và
vân vân…
“Hạ tiểu thư thích ăn cơm trong quán ăn nhỏ này à?”
Tô Mộc Thần nhìn xung quanh, có người mặc áo sơ mi trắng, hình như là dân công sở,
còn có một số người mặc quần áo công nhân, trên người dính ít sơn. Hạ An Nhiên ăn xong miếng cơm cuối cùng, buông bát đũa, lấy giấy ăn trên bàn
chùi miệng.
“Không có
cách nào cả, tiền lương biên tập viên chỉ có hạn, dĩ nhiên không thể so
sánh được với Tô tiên sinh, nên chỗ ăn uống này không thể lọt vào mắt
anh được.”
Tiền lương
biên tập viên không cao, làm việc tại tạp chí, tiền lương cố định một
tháng cộng thêm ít tiền thưởng, thỉnh thoảng viết bản thảo tăng thêm thu nhập, tại thành phố C giá cả khá cao này, cùng lắm mới có mức sống
trung bình mà thôi. Tự cung tự cấp, để ra được một ít, nếu muốn sống xa
xỉ là chuyện không tưởng.
Nhìn loại
xe Tô Mộc Thần đi, đủ biết cuộc sống hoàng kim của hắn, cô không thể đạt tới mức ấy được. Từ trước tới nay, theo đuổi cuộc sống cao xa viễn vông như thế, cô không làm được. Tô Mộc Thần chỉ mỉm cười, không để ý nhiều.
Thấy Hạ An
Nhiên buông bát đũa, Duệ Duệ cũng bỏ chiếc thìa ăn cơm xuống. Hạ An
Nhiên thấy vậy, bèn gắp đồ ăn, xúc thêm nửa thìa cơm, đưa tới miệng Duệ
Duệ, kiên nhẫn ép ăn.
“Tô tiên sinh, dựa vào thỏa thuận của chúng ta, Duệ Duệ giao cho anh.”
Hạ An Nhiên tuy bón cơm cho Duệ Duệ, nhưng vẫn không quên nói chuyện với Tô Mộc
Thần. Nếu tối nay cô lại đưa cậu bé về nhà, bà Hạ sẽ đau khổ bi thảm như nữ chính trong truyện Quỳnh Dao mất.
“Chúng ta thỏa thuận khi nào?” Tô Mộc Thần
mỉm cười, trước giờ hắn chưa từng đồng ý sẽ đưa đứa bé về nhà, thỏa
thuận này mọc ra từ đâu vậy?
“Anh định chơi xỏ tôi hả?” Hạ An Nhiên quay lại trợn mắt lườm hắn một cái.
“Chưa từng
đồng ý, sao chơi xỏ được?” Tô Mộc Thần mỉm cười hiền hòa, vì nụ cười quá rực rỡ, đôi mắt đẹp híp lại thêm vài phần phong tình, cũng không che
giấu được ánh mắt giảo hoạt bên trong.
“Tôi tới
đây, cũng chỉ hy vọng Hạ tiểu thư đừng đưa Duệ Duệ đến công ty tìm tôi
mà thôi, chứ chưa hề đồng ý sẽ dẫn Duệ Duệ về nhà, đúng không nào? !” Tô Mộc Thần cười tủm tỉm nói. Trong chớp
mắt, Hạ An Nhiên kích động đến nỗi muốn ném cái bát đang cầm trên tay
vào khuôn mặt người đối diện. Nếu cô là một nhân vật trong vở kịch, hay
làm một nữ chính trong truyện Quỳnh Dao, thì sẽ khóc lóc vang trời, sau
đó biểu diễn dáng vẻ lồng lộn như ngựa, túm áo người ta không buông tay, gào lên câu “Vì sao anh lại nỡ lừa dối tình cảm của tôi” khiến người
khác muốn khóc. Nhưng trong đời thực, loại chuyện xuất hiện trong tiểu
thuyết này không thể giải quyết theo cách ấy. Nếu không, chẳng những
không đạt được hiệu quả như mong muốn, mà còn làm trò cười cho thiên hạ
nữa. Đối với dạng người vô liêm sỉ đạt tới mức độ cao nhất này, hành
động như vậy chỉ khiến hắn tìm thêm được lý do dày mặt hơn thôi.
“Tô tiên sinh, anh thật xảo trá.” Hạ An Nhiên nửa đùa nửa thật.
Tô Mộc Thần mỉm cười, tính từ này chẳng hề xa lạ, bởi lẽ hắn đã nghe đến N lần, số lần ng