
ới những người được tớ giới thiệu, tớ liền nghĩ ngay tới cậu”.
Chu
Lạc trong lòng vẫn cảm thấy khó hiểu, gật đầu nói: “Có thể hiểu đươc”.
Nhìn thấy nụ cười hân hoan của cô bạn cùng trường, lại vội vàng nói,
“Tuy nhiên, tớ không đồng ý”. Trò đùa, hơn bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, đó chẳng phải là một tấm gương tốt đẹp gì. Sở dĩ cô là cô gái
muộn chồng cũng có nguyên nhân lịch sử của nó, đồng thời cũng không muốn kéo dài tình trạng này mãi. Tâm lý của cô rất bình thường, lại càng
không muốn trở thành Diệt Tuyệt Sư Thái[7'>!
[7'> Diệt Tuyệt Sư
Thái là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Nổi tiếng là người cứng nhắc, giáo điều, nặng nề định
kiến.
Một tuần sau đó, Chu Lạc lại tới khu biệt thự này thêm một
lần nữa, bí bách tiếp nhận sự thật. Từ tiết kiệm tới xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ tới tiết kiệm mới khổ, cổ nhân sao lại thông minh tới như vậy chứ?
Từ sau hôm đấy, cô đã đi xem nhiều phòng ở cho thuê, nếu không phải là
phòng quá cũ thì là do hàng xóm xung quanh quá ầm ĩ, hoặc là cơ sở vật
chất không tốt, hoặc là môi trường xung quanh quá tồi, hoặc là hội tụ đủ cả các yếu tố trên. Nói tóm lại, cô đã có tà tâm với ngôi biệt thự kia, càng có sự hiếu kỳ với chị Mai sống trong căn biệt thự đó.
Chẳng qua cũng chỉ làm bạn và nói chuyện phiếm thôi, chị Mai đó có gia sản to lớn, chắc cũng là người bản lĩnh, có thể học hỏi từ bậc tiền bối, nhất
định sẽ có nhiều ích lợi. Còn việc hôn nhân đại sự, bản thân cô thường
xuyên chú ý là được thôi. Có tấm gương phản diện ngay trước mặt, cũng có thể rút kinh nghiệm để không đi theo vết xe đổ!
Cũng may cô bạn
cùng trường không để ý tới việc nói một đằng làm một nẻo của cô, càng
không biết được những tính toán riêng trong lòng Chu Lạc, chỉ nói rằng
tính cách tiểu thư của cô đã phát tác, giờ bỗng nhiên lại quay lại, lập
tức nhận lời sẽ tiếp tục giúp đỡ cô.
Vào trong nhà chị Mai, Chu
Lạc lại một lần nữa thầm cảm thán về sự sáng suốt của mình. Nơi đây quả
thực đã đáp ứng đầy đủ tất cả các yêu cầu của cô về chỗ ở: Phòng ở kiểu
phương Tây, thiết kế đơn giản, sạch sẽ mà rất đẹp; vườn hoa lại thiết kế theo lối phương Đông, không có thảm cỏ hào nhoáng bên ngoài, mấy khóm
thúy trúc đung đưa trước cửa, lối đi ra cổng lớn là một con đường ngoằn
ngoèo trải sỏi. Hai bên đường phủ kín những thảm rêu xanh mượt, trong
sân muôn hoa đua sắc, rõ ràng không phải là một cảnh đẹp dễ bắt gặp trên phố, ngay cả bàn ghế đá cũng mang đầy nét cổ kính.
Chu Lạc biết
rằng, ở một thành phố khô nóng như Bắc Kinh, muốn duy trì được một khu
vườn nhỏ theo phong cách Giang Nam nho nhã thế này, cần phải tốn một
khoản tiền và công sức cực lớn. Trong mắt rất nhiều người, chi bằng cứ
thiết kế một thảm cỏ đơn giản theo phong cách phương Tây, tiện thể thêm
vào vài cây hoa hồng đã là rực rỡ bắt mắt lắm rồi. Bối cảnh vừa nhọc
công mà chẳng được ca ngợi này lại khiến Chu Lạc nảy sinh chút tình cảm
tốt đẹp dành cho chị Mai, chủ nhân của ngôi biệt thự, chỉ vì tình cảm đó nên kiên quyết ở lại.
Chu Lạc rất thích vườn hoa kiểu phương
Đông, nhưng lại không thích phòng ở và đồ gia dụng theo lối phương Đông. Cô cảm thấy những thứ đó quá trầm tĩnh và cũ kỹ. Nền nhà lát gạch sẽ
mang cảm giác quá lạnh, đồ gia dụng trạm trổ rất khó trong việc lau
chùi, dọn dẹp, chưa kể đến việc di chuyển những khối gỗ nặng trịch đó
không hề dễ dàng, khi dùng cũng luôn cảm thấy khô cứng, rất không thoải
mái. Nhưng mỗi lần Chu Lạc đưa ra những ý kiến đó, đều bị các bậc phụ
huynh trong nhà chỉ trích cô là người dung tục lười nhác. Ngoài việc
nghiến răng nghiến lợi ra, Chu Lạc cũng chẳng còn cách nào khác. Hôm
nay, tới nhà của chị Mai, nhìn thấy cửa sổ bằng kính sáng choang, mở
rộng tới sát đất, sàn gỗ sang trọng bóng loáng, thảm trải sàn dạng lông
mềm dài màu trắng tinh, đặc biệt là chiếc sô pha lớn thoạt nhìn đã có
cảm giác cực kỳ dễ chịu, tất cả khiến cô luôn muốn hét toáng lên “Oh
yeah!”.
Đợi đến khi nhìn thấy chị Mai chầm chậm đi xuống lầu, Chu Lạc lập tức quyết định, cho dù giá thuê phòng có cao hơn gấp đôi, cô
cũng vẫn sẽ ở đây mà không chịu rời đi.
Trong ký ức tuổi thơ của
Chu Lạc, người phụ nữ đẹp nhất là Phùng Trình Trình, Bạch Tố Trinh,
Trình Hoài Tú, ba người phụ nữ này thực ra là một, đó chính là đại mỹ nữ không tuổi Triệu Nhã Chi. Chị Mai này, lại có ngoại hình giống hệt với
Triệu Nhã Chi.
Vốn nghe nói chị Mai là người kinh doanh, lại làm
trong ngành hệ thống bảo dưỡng các tòa nhà làm việc, trong ấn tượng của
Chu Lạc, đó phải là một người phụ nữ giỏi giang già dặn hùng hổ, nếu
không thì cũng có dáng vẻ béo tốt trắng trẻo của các quý bà. Cô không
thể ngờ rằng chị Mai trông lại dịu dàng nhỏ nhắn yếu ớt như vậy.
Nghĩ lại một chút, cũng phải là một người như chị Mai đây mới làm nổi bật khu vườn nhỏ khác biệt kia!
Chị Mai mỉm cười bước tới chào hỏi bọn họ, dặn người giúp việc rót nước
dâng trà. Chu Lạc để ý thấy rằng chị ấy vẫn rất trẻ và xinh đẹp, chỉ khi lại gần nhìn kỹ một chút, mới phát hiện dấu vết của thời gian lưu lại
trên khuôn mặt chị