
Thiếp chỉ ân hận vì đã đối xử không phải với chàng khi chàng còn nhỏ.
Cô ấy run rẩy chìa tay ra, muốn chạm vào gương mặt của Kháp Na. cậu ấy vội nắm lấy bàn tay cô ấy, đặt lên má mình. Mukaton mỉm cười như chìm đắm trong hồi ức, miệng lẩm bẩm:
- Lúc thiếp cưới chàng… chàng vẫn còn là một chú bé… ai nấy đều cười nhạo thiếp. Thiếp đánh mắng chàng bởi vì… thiếp không cam lòng. Nhưng chàng ngày một trưởng thành… ngày một khôi ngô, tuấn tú. Không biết từ khi nào, mỗi lần thấy chàng… tim thiếp lại đập thình thịch. Nếu chàng chịu… mỉm cười với thiếp, thiếp… sẽ hân hoan cả ngày trời. Thiếp vui lắm… Người đàn ông điển trai nhất thành Lương Châu là… chồng thiếp. Nhưng thiếp rất sợ… Thiếp không xinh đẹp, không dịu dàng, không thích đọc sách, và thiếp… đã nhiều tuổi. Hễ có cô gái nào… liếc mắt với chàng là thiếp lại nổi cơn ghen. Bởi vậy… thiếp đã gây ra bao điều xấu xa.
Kháp Na đã không còn sức để khóc ra tiếng nữa, quay đầu ra ngoài cửa, gào thét điên dại:
- Thái y! Thái y đâu rồi?
Mukaton đổ người vào lòng Kháp Na, bàn tay lần theo từng đường nét thanh tú trên gương mặt như tạc khắc của cậu ấy. Từ đôi mắt đẫm lệ đến gò mà nhô cao, từ sống mũi thanh tú đến bờ môi dày dặn, thắm đỏ. Cô ấy thở dài mãn nguyện:
- Sau này thiếp mới hiểu… chàng lạnh nhạt với thiếp… là tại thiếp. Từ sau lần thiếp và cô ta bị chàng mắng mỏ, thiếp… đã thật lòng hối cãi… Thiếp muốn xứng với chàng. Nhưng… hơn một năm trôi qua và chàng không hề nhận ra…
Kháp Na thổn thức, nỗi đau đớn đã tước đi vẻ long lanh, rạng ngời vẫn thường toát ra từ đôi mắt tuyệt đẹp của cậu ấy:
- Ta biết, ta biết nàng đã thay đổi. Tất cả là tại ta, ta đã cố tình thờ ơ với nàng. Công chúa…
Mukaton đặt ngón tay lên môi Kháp Na, ánh mắt vô hồn:
- Chàng chưa bao giờ gọi tên thiếp…
- Mukaton…
Cậu ấy lập tức đổi cách gọi, siết chặt tay cô ấy. Cậu ấy cố gắng gọ tên cô ấy thật nhiều lần để duy trì sự tỉnh táo cho cô ấy:
- Mukaton, nàng là vợ của Kháp Na Đa Cát, suốt đời này sẽ là như vậy!
- Cuối cùng… chàng đã chịu thừa nhận… thiếp là vợ chàng.
Mukaton khẽ thở dài, gương mặt hắt lên tia sáng yếu ớt sau cùng:
- Hãy đưa thiếp về Lương Châu…
Cửa phòng bật mở, Kunga Zangpo cùng cả đám người theo sau thái y ào vào trong. Kháp Na như người sắp chết đuối vớ được cọc, vội đứng lên nhường chỗ cho thái y:
- Thái y, cầu xin ngài hãy cứu vợ ta! Phủ Bạch Lan Vương nhất định sẽ hậu ta ngài.
Quan thái y nhấc cổ tay Mukaton lên, bắt mạch. Kháp Na ghé sát tai cô ấy kêu gọi:
- Mukaton, tỉnh lại đi. Nàng sẽ không sao, quan thái y sẽ chữa khỏi cho nàng. Nàng còn phải sinh con cho ta nữa đó!
Mukaton mấp máy môi như muốn nói điều gì nhưng giọng nói của cô ấy quá yếu ớt. Kháp Na vội vã cúi xuống, kề tai sát miệng cô ấy:
- Nàng muốn nói gì, nói lại một lần nữa đi.
Mukaton không còn đủ sức để mở mắt ra nữa, cổ họng cô ấy đã xuất hiện một vệt dài những bọc máu, cô ấy vét cạn sức tàn mới có thể thốt ra mấy tiếng:
- Đôi… giày…
Kháp Na hớt hải nhìn ra xung quanh:
- Giày ư? Giày nào vậy?
Quan thái y kéo rộng miền Mukaton và kiểm tra, máu trong miệng cô ấy đã chuyển thành màu đen, vô cùng đáng sợ. Thái y dùng kim bạc khêu thử chút cặn thuốc trong miệng thì chiếc kim lập tức biến thành màu đen. Thái y tái mặt:
- Đây là cỏ đoạn trường. Nếu vừa mới uống thì có thể dùng muội than và phèn chua để giải độc, may ra có thể cứu nguy. Nhưng Vương phu đã uống quá nhiều và thời gian trúng độc kéo dài quá lâu nên không còn kịp nữa.
Kháp Na chợt nhớ ra điều gì, chẳng màng đến những lời thái y vừa nói, cậu ấy lảo đảo lao về phía chiếc tủ gỗ ở góc giường. Cậu ấy lục tung đồ trong tủ ra, vứt la liệt trên nền nhà, động tác như hóa điên hóa dại. Mọi người không hiểu cậu ấy đang làm gì, ai nấy đều tròn xoe mắt nhìn. Lục đến góc trong cùng, cậu ấy mới tìm thấy. Kháp Na giơ đôi giày vải còn mới nguyên lên cao, lao về phía Mukaton:
- Đôi giày! Mukaton, nàng nhìn xem, đây chính là đôi giày nàng tự tay khâu.
Cậu ấy cúi xuống và nhận ra mình đang để chân trần, gót chân giẫm phải một mảnh sành. Cậu ấy cắn răng rút mảnh sành ra, máu đỏ phun trào. Kunga Zangpo muốn băng bó vết thương cho cậu ấy nhưng Kháp Na đã đẩy anh ta sang bên. Cậu ấy không muốn làm bẩn đôi giày nên lại lục tung góc chăn để tìm bằng được đôi tất bằng vải để xỏ vào rồi mới đi giày. Chân bên trái dễ dàng xỏ vừa, nhưng chiếc giày bên phải quá chật. Kháp Na cố ép để bàn chân phải lọt vào chiếc giày rồi đứng lên để Mukaton có thể nhìn thấy:
- Nàng nhìn xem, rất vừa. Sau này nàng hãy khâu cho ta thêm vài đôi nữa, ta sẽ chỉ đi giày nàng khâu, được không?
Thái y vén mắt Mukaton lên để kiểm tra, rồi lắc đầu thở dài, vuốt mắt cho Mukaton. Ngài khom người trước Kháp Na, cất giọng nặng nề:
- Xin Vương gia bớt đau buồn! Vương phi đã… tạ thế!
Kháp Na như bị đóng đinh trên đất, quên hết mọi thứ xung quanh. Một lúc lâu sau, cậu ấy mới chầm chậm bước về phía Mukaton, chân phải hơi tập tễnh, có lẽ vì chiếc giày quá chật. Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh Mukaton, cẩn trọng lau khô vệt máu trên má và khóe môi cô ấy bằng tay áo mình, vén gọn mái tóc rối bời c