Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh 1

Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh 1

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322781

Bình chọn: 8.00/10/278 lượt.

ẻ mặt phơi phới, đôi má ửng đỏ, tôi thao thao bất tuyệt khoe thành tích mới với Kháp Na. Sau khi tỉnh lại trong phòng riêng của Kháp Na, việc đầu tiên tôi muốn nói với cậu ấy chính là chuyện này.

Kháp Na vừa xoa đầu tôi, thở dài:

- Tiểu Lam, thật không ngờ em lại nặng lòng với đại ca như vậy. Nhưng huynh ấy đâu có biết những nỗ lực và tấm chân tình của em. Em lại không cho ta nói với huynh ấy.

- Sẽ nhanh thôi, tôi và cậu ấy đã đến rất gần nhau rồi, có lẽ chỉ cần hai năm nữa.

Hai mắt tôi sáng rực khi tưởng tượng viễn cảnh tươi đẹp, tôi nhảy lên lòng Kháp Na, ngẩng đầu bảo:

- Cậu phải thề sẽ không nói cho cậu ấy biết.

- Ta không nói, nhưng em biết rõ huynh ấy có thân phận thế nào mà.

Cậu ấy khẽ chau mày, nét mặt đầy ưu tư:

- Trước kia, pháp vương của phái Sakya được phép kế thừa pháp thống và lấy vợ sinh con. Nhưng kẻ từ thế hệ bác ta, bác ấy đã đặt ra gia quy, người thừa kế pháp thống của giáo phái buộc phải xuất gia, vậy nên đại ca của ta không thể kết hôn giống như cha chú.

Lòng tôi bỗng chùng xuống, nhưng ngay lập tức tìm ra cái cớ để an ủi bản thân:

- Từ lâu tôi đã biết cậu ấy không thể thay đổi thân phận, cũng chưa bao giờ dám mơ tưởng một ngày nào đó cậu ấy sẽ cưới tôi. Tôi chỉ... tôi chỉ mong ước cậu ấy nhìn thấy tôi trong hình hài một con người, chỉ thế thôi.

- Sau đó thì sao? – Kháp Na xoay xoay ly rượu trong tay, ánh mắt nhìn tôi sắc lẻm. – Em định sẽ thế nào?

Tôi bối rối, gãi gãi đầu, quả thật tôi chưa từng nghĩ về vấn đề này, đành đáp lấy lệ:

- Sẽ vẫn như lúc trước thôi, đi theo cậu ấy, ở bên cậu ấy, bầu bạn với cậu ấy.

Kháp Na rót cho mình một ly rượu làm từ bột mì thanh khoa rồi ngửa cổ dốc cạn, sau đó lẳng lặng đến bên tủ sách, mở một ngăn kéo kín đáo, chật hẹp. Cậu ấy thận trọng lấy ra bộ váy áo màu lam, đưa đến trước mặt tôi. Đó là chiếc váy dài màu xanh thêu hoa mai trắng, một chiếc đai màu trắng thêu kim tuyến, một đôi giày thêu những bông hoa li ti trên nền xanh sẫm, một chiếc trâm bạc hình hoa cúc tráng men màu lam. Đây là trang phục cậu ấy đã mua cho tôi khi lần đầu tiên tôi hóa thành người mà! Cậu ấy vẫn luôn cất giữ chúng ư?

=========

[1'> Bánh bột mì thanh khoa (thức ăn chính thay cơm của dân tộc Tạng, Trung Quốc) được làm từ lúa mì thanh khoa, một giống lúa trồng ở vùng Tây Tạng, Thanh Hải, Trung Quốc. (DG)

- Tiểu Lam, cho ta ngắm em được không? – Đôi mắt sáng long lanh như pha lê của cậu ấy nhìn tôi nài nỉ. – Em chẳng mấy khi chịu hóa thân thành người trước mặt ta.

Tôi lắc đầu:

- Không được đâu. Tôi không thể lãng phí linh khí. Chưa biết chừng, lần tiếp theo cậu ấy sẽ tiến gần tôi hơn nữa!

Ánh mắt Kháp Na thoáng vẻ thất vọng, cậu ấy định mở lời, chợt bên ngoài có tiếng ồn ào, huyên náo. Giọng Mukaton cất lên oang oang:

- Phòng của chồng ta mà ta không được vào là sao?

Kháp Na, mặt mày biến sắc, cuống quýt đem trang phục giấu kỹ vào ngăn tủ:

- Chắc cô ta say xỉn rồi, lại muốn đến gây sự nữa đây!

Tiếng bước chân thình thịch càng lúc càng gần, bên ngoài vang lên giọng nói can ngăn của Besangbo:

- Thưa Công chúa, Phò mã đã ngủ say rồi, cậu ấy căn dặn bất cứ ai cũng không được phép vào phòng quấy rầy.

- Ta cứ vào đấy, hắn làm gì được ta!

Đi liền với lời đáp trả ngang ngược của Mukaton là tiếng bật mở đánh “rầm” một cái. Mukaton xuất hiện trước cửa phòng Kháp Na, vẻ mặt hung hăng, hai tay chống nạnh, vênh vang trợn mắt nhìn Kháp Na:

- Quần áo vẫn còn nguyên trên người kia kìa, ngủ đâu mà ngủ!

Kháp Na tức tím mặt:

- Lần nào đến đây cũng làm ầm ĩ, cô không thấy mệt mỏi à?

Đoán biết vợ chồng họ lại sắp sửa cãi vả, Besangbo vội lặng lẽ rút lui.

- Đêm nay ta sẽ không đi đâu hết.

Mukaton hùng dũng bước vào phòng, ngồi phịch xuống ghế, chiếc ghế tội nghiệp lại phát ra những tiếng kêu răng rắc não nề. Cô ta nhìn Kháp Na khinh khỉnh:

- Nếu chàng đồng ý cho ta một đứa con thì ta sẽ không ngày ngày tới đây gây sự nữa.

- Công chúa, chỉ cần cô đừng gây chuyện thì cô muốn gì tôi cũng đồng ý cho cô, ngoại trừ chuyện này. Câu trả lời của tôi vẫn như mọi khi... – Cậu ấy nhìn Mukaton bằng vẻ lạnh lùng thường ngày, nhấn nhá tròn vành rõ chữ từng tiếng một. – Quyết – không – đồng – ý!

Mukaton bật dậy, kéo theo cả khối thịt lặc lè, hơi men nồng nặc phả vào Kháp Na:

- Chàng đã hai mươi hai tuổi rồi, giáo phái Sakya đang trông chờ chàng sinh con kế nghiệp đấy thôi!

Kháp Na tỏ ra ghê sợ, lùi lại vài bước, hơi thở gấp gáp:

- Vậy thì cũng không mượn cô sinh.

- Ta trông chừng chàng nghiêm ngặt như vậy, mấy năm qua dẫu là một con ruồi cái cũng chẳng thể lọt được vào phòng chàng, thế mà chàng vẫn không chịu nhìn ta dù chỉ một cái. Không lẽ chàng đã vụng trộm nếm mùi đàn bà ở đâu rồi?

Mukaton xông tới túm cổ áo Kháp Na, gương mặt những thịt là thịt rung lên bần bật, vè hùng hổ đáng sợ:

- Nói mau, nó là con hồ ly tinh nào? Ta mà bắt được, sẽ khiến nó sống không bằng chết!

- Đừng ăn nói quàng xiên! Ta... ta... vẫn chưa... – Kháp Na đỏ bừng mặt, bỗng ngừng bặt, hất cánh tay của Mukaton ra. – Ta thà tuyệt tự chứ quyết không chung giường với cô!

Cũng giống như những lần trước đó,


Teya Salat