Insane
Dục Vọng Chiếm Hữu

Dục Vọng Chiếm Hữu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323502

Bình chọn: 10.00/10/350 lượt.

là một đứa trẻ, nhưng lại như một tiểu thương mà chạy khắp các ngõ to nhỏ bán hàng.

Cô gái đó có thể là em gái cậu ta, có thể trong người mang dòng máu giống cậu ta. Mỗi lần ngồi trong xe, qua tấm kính cửa sổ, cậu ta lén nhìn bóng dáng cô ở con phố bên kia, từng kỉ niệm đẹp đã bị bụi phủ mờ lại trở nên sống động lạ thường.

Đôi tay linh hoạt kia từng tóm chặt lấy góc áo cậu ta, cái miệng đang cất tiếng rao kia từng nở nụ cười toe toét với cậu ta, còn cắn một miếng to vào que kem cậu ta đang ăn dở. Đôi mắt to tròn kia từng ngưỡng mộ nhìn cậu ta mò được cá dưới sông, sau đó còn bắt chước điệu bộ người lớn, híp lại rồi dạy dỗ cậu ta: “Thầy bảo không được tắm ao! Anh mau lên đây đi, đừng chơi nữa! Còn chơi nữa, cẩn thận quỷ sông lôi anh xuống đấy!”

Triển Triển, Triển Triển của anh!

Đã bao nhiêu lần cậu ta muốn đẩy cửa xe, muốn chạy đến gặp cô? Bố cậu ta không chấp nhận cô thì sao? Coi như chỉ có mình cậu ta, thì cũng có thể cho cô bé kia một cuộc sống tốt! Nhưng lúc đẩy cửa xe ra, cậu ta lại nặng nề kéo cửa lại. Cậu ta cảm giác được, nếu như ra nhận cô, sẽ có vài thứ thay đổi…

Sau này, cậu ta đủ dũng cảm, đứng trước mặt cô gái bán kem, kích động há miệng định gọi tên cô.

Nhưng, cô lại ngẩng đầu, như nhìn thấy người lạ mà xin lỗi, “Ngại quá, hết kem rồi, tôi phải dọn quầy!”

Thì ra chỉ có mình cậu ta nhớ mãi không quên, còn cô đã quên sạch. Một khắc ấy, cậu ta vô cùng xấu hổ, cho nên đã tức giận đá cái hộp xốp đựng kem ra một bên.

Cô gái vẫn mồm miệng đanh đá như hồi bé, dáng vẻ mắng chửi người ta cũng rất hợp với xuất thân của cô.

Không phải lúc ấy cậu ta rất may mắn sao? Nhận thân quen với một con bé chợ búa như thế, thật quá mất giá trị!

Nhưng tại sao bao năm trôi qua, cậu ta vẫn không khống chế được mà lén đi gặp cô, ghi lại từng khắc cuộc sống vất vả của cô?

Từ lúc nào, Uông Nhất Sơn phát hiện ra mình phát sinh tình cảm không nên có với cô? Anh ta không nhớ, anh ta chỉ nhớ rõ cảm giác tội lỗi, nó chèn ép khiến anh ta không thở nổi.

Vì vậy, anh ta chạy trốn ra nước ngoài, dùng việc học vất vả làm mê muội chính mình. Nhưng mỗi đêm, anh ta lại mở chỗ ảnh trong điện thoại ra, đôi lúc vừa nhìn vừa dùng tay giải quyết ham muốn của bản thân.

Nỗi tuyệt vọng sau mỗi lần đó đi cùng với nỗi hổ thẹn, nhục nhã. Anh ta không thể nảy sinh dục vọng với em gái mình…Nhưng, có phải, càng là thứ không có được lại càng ham muốn mãnh liệt?

Vì vậy, cuộc sống của anh ta dần trở nên phóng túng hơn. Dường như chỉ có vậy mới có thể che lấp được hố sâu thăm thẳm trong tâm trí…

Về nước, anh ta cố khống chế mình để không nhớ đến cô nữa, không đi hỏi thăm tin tức của cô, lại càng không muốn đi gặp cô, mặc cho trái tim mục nát trong một xó xỉnh ở cái hồ nhầy nhụa của mối quan hệ ruột thịt…

Một buổi chiều, chính lúc anh ta không đề phòng, cô đã xuất hiện một cách bất ngờ, xuất hiện ngay trước mắt anh ta.

Một giây đó, anh ta thậm chí còn tưởng mình sinh ảo giác.

“Em…là Hứa Triển?”

Hẳn nhiên, cô gái tỏ ra chần chừ trước lời chào hỏi của anh ta, còn sững sờ hỏi một câu, “Hả?”

Ý trời! Đây chẳng phải là ý trời sao?

Anh ta đã cố gắng hết sức tránh né cô rồi, nhưng ông trời đã đưa cô đến trước mặt anh ta…Giây phút ấy, tâm trí anh ta như đã bị con quỷ ẩn nấp bấy lâu nay chiếm giữ.

Tim anh ta đập loạn nhịp, ý cười trên mặt càng sâu hơn, “Thì ra đúng là em! Sao? Không nhận ra anh?” Đang nói chuyện, anh ta cởi áo khoác, kéo thấp áo để lộ ra vết sẹo hình bán nguyệt.

Cô gái sửng sốt, sau khi vỗ vỗ trán thì thốt lên: “Chó ghẻ!”

Chó ghẻ? Lòng anh ta trầm xuống. Cô ấy chỉ nhớ cái này thôi sao? Cách gọi thân thiết “anh Tiểu Sơn” đã bị chó gặm mất rồi sao? Có lẽ là do gương mặt anh ta khó nhìn, anh ta thấy cô cười khúc khích, ngượng ngùng vỗ trán.

Thấy cô cười đến cứng hai gò má, anh ta dứt khoát giơ tay ra, “Anh là Uông Nhất Sơn, đã lâu không gặp.”

Cô không bắt tay anh ta, trong mắt không giấu nổi vẻ ghê sợ. Chết tiệt! Cô có tư cách gì mà ghê sợ anh ta?

Anh ta cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi thu tay lại và đút vào túi quần, lại điềm đạm nói: “Em là sinh viên ở đây? Học ngành gì?”

Nhưng cô không trả lời, lúc đó mà đáp lại thì sẽ vô cùng vụng về, cho nên chỉ có thể bỏ chạy. Xem ra, lần gặp lại này không khiến cô vui vẻ.

Là phản ứng quá rõ ràng của mình khiến cô ấy sợ? Đã khiến cô ấy thấy được suy nghĩ kinh khủng trong đầu mình? Hình như cô ấy đã quên mình hoàn toàn rồi.

Như vậy cũng tốt, coi như không quen biết. Có lẽ nào…cô ấy không có quan hệ huyết thống với mình? Vậy thì cứ coi cô ấy là người con gái bình thường đi, để cô ấy từ từ lĩnh hội được sự sung sướng của dục vọng, giống như mẹ cô ấy, biến cô ấy thành một người đàn bà thực sự!

Tựa vào cửa xe, trong lòng anh ta đang đấu tranh dữ dội, có sự vui sướng như điên, cũng có sự áp lực nặng nề. Trong lúc vô tình ngẩng đầu, anh ta lại chợt thấy cô đứng ở ban công ký túc xá.

Cô bé lén lén lút lút trốn sau giá phơi đồ, còn tưởng anh ta không thấy cô sao? Nhất thời, hai mắt anh ta híp lại, chậm rãi nở một nụ cười để lộ ra hàm răng trắng đều.

Hứa Triển! Em không thoát được đâu!