Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212162

Bình chọn: 8.5.00/10/1216 lượt.

ỗi lần đều rất cực khổ, nhưng lại yêu loại cảm giác này, kích tình rút đi, Dung Ân xoay người, kéo chăn cao hơn bả vai.

Cô mông lung ngủ, chỉ cảm thấy nhiệt sau lưng từ từ tản đi, còn lại

cảm giác mát mẻ, thư thái là cô chuyển động thân dưới, cái loại cảm giác này lan tràn đến eo ếch, dường như có mưu đồ xuống phía dưới,

Dung Ân chuyển thân, ngăn chặn cánh ta anh, Nam Dạ Tước thử đưa tay

mấy lần, anh nằm chết dí bên người Dung Ân, cô ôm nghi ngờ đóng hai mắt

lại.

Hôm sau, khi Dung Ân tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, cô trợn tròn mắt, đột nhiên đứng dậy, lúc xuống giường quá mãnh liệt, kéo theo chăn

xuống, Nam Dạ Tước động động mí mắt, "Cô làm gì vậy?"

Dung Ân chật vật từ trên mặt đất bò dậy, "Tôi muốn đi làm."

Nam Dạ Tước duỗi người biếng nhát, vẫn ưu nhả như cũ, "Hôm nay là Chủ nhật."

Dung Ân suy nghĩ, lúc này mới phản ứng lại, ánh mắt nhìn lọ thuốc mỡ ở đầu giường, nhớ tới hôm qua lạnh lẽo trên lưng, động động cánh tay, quả nhiên liền bót đau.

Cô khó có thể tưởng tượng, Nam Dạ Tước lại có mặt này. Bôi thuốc mỡ vào vết thương cho người khác.

Dung Ân nhìn xung quanh, chuẩn bị nhặt quần áo lên, mặc dù có bẩn, nhưng vẫn có teh63 che chơ thể.

"Trong tủ có quần áo." Nam Dạ Tước đứng dậy, lấy đồ trong tay cô ném

xuống mặt đất, đẩy Dung Ân đến trước tủ treo quần áo, cô hai tay khẽ mở, đã nhìn thấy hàng loạt quần áo hiệu treo trong đó, thậm chí vài cái còn trong túi, chưa mở ra, mỗi cái đều vẫn còn mạc. Hai cánh tay Dung Ân

thư thả xuống, có chút vô lực, " Nam Dạ Tước, đây đều là anh chuẩn bị?"

"Đúng." Anh xuống giường, hai tay ôm trước người Dung Ân, " Cũng căn cứ vào số đo của em, vì em chuẩn bị."

Cô vươn hai tay ra, tùy tiện lấy chiếc váy dài Christian Dior trắng tinh, "Nam Dạ Tước, anh khẳng dịnh, tôi sẽ trở về sao?"

"Đây là chuyện đương nhiên," anh cúi đầu,khẽ hôn má cô, " Về nhà thu dọn đồ đạc, hôm nay tôi không có việc gì, tôi cùng cô về."

"Không cần, " Dung Ân không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, "Tôi chưa nghĩ sẽ nói thế nào với mẹ."

"Vậy tôi ở đây đợi cô." Anh thông cảm hiếm có.

Lúc xuống lầu, Vương Linh đã chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn, đầy một bàn

anh, dường như hận không thể mang hết đồ ăn vặt bày lên một lượt, Dung

Ân cũng không có khẩu vị, uống vài ngụm sữa đậu nành, liền muốn đứng

dậy.

Nam Dạ Tước kêu Vương Linh, dường như sai cô mua thứ gì, Vương Linh

ánh mắt xem xét Dung Ân, lúng túng, sau khi nghe anh phân phó, gật đầu,

đi ra ngoài.

"Đợi một chút đi." Nam Dạ Tước đè mu bàn tay Dung Ân lại, vuốt phẳng đốt ngón tay cô.

Vương Linh trở lại, đem dồ đặt trước mặt Nam Dạ Tước, lúc này mới về

bếp, Dung Ân định thần nhìn lại, thấy một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp

cùng một lọ thuốc tránh thai hàng ngày. Anh đẩy hộp thuốc tránh thai

khẩn cấp đến trước mặt Dung Ân, cô hiểu ý anh, sau khi anh rút tay lại,

lấy thuốc uống xuống.

"Tôi về nhà."

Cô đứng dậy, đi ngang qua người Nam Dạ Tước, bị anh cầm cổ tay, "Ân Ân, tôi chỉ chờ cô đến tối."

Dung Ân không nói gì, bước ra khỏi Ngự Cảnh Uyển.

Thời gian một ngày, còn sớm, Dung Ân sau khi rời khỏi không biết đi

đâu, nếu thật như Nam Dạ Tước nói, vậy mẹ làm sao bây giờ? Bà sẽ nhất

quyết không ở Ngự Cảnh Uyển, đó vốn không phải là một ngôi nhà trọn vẹn, lại cũng không thể vượt qua bão táp mưa sa. Dung Ân đứng ở quảng trường trung tâm thành phố, chỗ này, có rất nhiều bồ câu trắng bay lượn, cô

ngẩng đầu, nhưng, cô dù thế nào cũng bay không thoát.

Ánh mắt trời chiếu sáng trên đỉnh đầu, có chút chói mắt.

Bùi Lang dắt bạn gái đi ra khỏi cửa hàng, hắn đứng lại bên đường, ánh mắt rơi vào dáng người trong chiếc váy màu trắng. Dung Ân ngồi trên bể

phun nươc, cô cúi thấp đầu, nhưng lưng vẫn rất thẳng, đỉnh đầu, ánh sáng mặt trời bao quanh, Bùi Lang chỉ cảm thấy, cuộc sống đen tối của hắn,

dường như được chiếu sáng.

"Em về trước đi."

Bạn gái bên cạnh nghe được lời nói này của hắn, có chút giật mình, "Bùi công tử..."

Tiếng nói chảy nước hơn nữa tay nũng nịu, cô không tin hắn không đầu

hàng, ánh mắt Bùi Lang hướng nơi xa, rút tay lại, lạnh lùng nói, " Muốn

mua gì thì tự mua, đừng phiền tôi, hôm nay cô có nhõng nhẽo cũng uổng

công."

Cô gái thấy anh trở mặt, chỉ đành phẫn nộ thu tay lại, lại nói, chỉ

cần những lời này của hắn, hôm nay muốn mua gì vẫn có thể mua được.

Dung Ân yên lặng ngồi đó, một lúc lâu sau, giống như bức tượng điêu

khắc, bên tai truyền đến tiếng còi xe, cô không động dậy, nhưng đối

phương kiên nhẫn, Dung Ân nhìn sang, đã thấy Bùi Lang nghiêng đầu, đối

diện cô cười.

Hắn ý bảo cô lên xe, Dung Ân đứng dậy đến bên xe, " Tôi phải về rồi."

"Tôi đưa cô về."

"Không cần."

"Này, " tay của hắn xuyên qua cửa sổ xe, kéo cổ tay Dung Ân , "Tôi

nhớ rõ, cô còn thiếu tôi bữa cơm, cô sẽ không lại muốn trốn nợ chứ?"

Lòng bàn tay Bùi Lang thật ấm áp, bao bọc lấy bàn tay của cô, màu da

đồng khỏe mạnh cùng màu da trắng nõn của cô đối lập rõ ràng, Dung Ân nhẹ giãy dụa, nhưng hắn không có ý định buông ra.

"Được, tôi mời, nhưng lần này để tôi trả." Cô không muốn nợ người khác, nhanh chóng trả hết nợ là tốt nhất.

Lần này Bùi Lang không dẫ