Duck hunt
Đừng Buông Tay Em

Đừng Buông Tay Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323710

Bình chọn: 9.00/10/371 lượt.

h ăn gì thì ăn nấy, còn có một nhóm bạn đại học của tớ nữa, chờ tớ nhá, đừng có chạy lung tung”.

Sau khi Bí Ngô đánh xe qua đón tôi, việc đầu tiên tôi làm là tắt di động,

cho chết nhá Giang Nam, cứ ở đó mà ôm Khả Liên đi, muốn ôm ấp đứa nào

thì ôm!

“Sao thế?”. Bí Ngô hỏi: “Sao lại giống cô vợ bé nhỏ bị ức hiếp thế? Ai làm ấy giận đó? Để tớ đánh cho một trận”.

“Thôi thôi, đừng có thêm dầu vào lửa, đi đâu ăn sinh nhật đấy?”.

“Một khu nhà nghệ thuật dưới chân Trường Thành, kool lắm nhé, cái hội Hồng Hoảng hay đi đâu chơi nhỉ?”.

“Hồng Hoảng là ai?”.

“Sao ấy cứ như người trên trời rơi xuống thế, ai trên trái đất chẳng biết,

vợ cũ của Trần Khải Ca đấy, cái bà mà rỗi việc nhất ấy, tớ hơi bị khoái

bà ta, vì bà ta rất oách”.

“Chết vì gái đẹp”.

Tôi vừa nói xong, Bí Ngô bật cười khanh khách. Cậu ta nói:

“Ấy đừng có nói với ai mình là bạn thời thơ ấu nhé, người ta cười cho thối mũi, nhưng mà Hồng Hoảng chẳng xinh bằng ấy đâu”.

“Thế à?”. Tôi ngây thơ hỏi. Cậu ta lại trả lời:

“Cậu chẳng xinh bằng Hồng Hoảng đâu”.

Sau khi tới khu nhà mà Bí Ngô nói, bắt chước cách nói như vậy, họ lại cười phá lên, tôi biết, tôi lại bị cậu ta trêu rồi.

Căn phòng đó được bày biện rất nghệ thuật, ở đâu cũng tràn ngập hoa hồng, tôi nói:

“Ấy có xót tiền không thế, đàn ông gì mà mua lắm hoa thế!”.

Bí Ngô quay lại nói:

“Mua cho ấy mà, ấy không thích màn này sao?”.

Tôi nói:

“Thôi được rồi, được rồi, đừng có làm người ta xót rụng răng, tớ thích gì

đâu, từ bé đã ghét hoa rồi, thấy hoa hoét giả tạo lắm, thà tớ làm một

ngọn cỏ dại còn hơn”.

Có người mở Champagne, người bật bia, còn

có ban nhạc tới biểu diễn, tôi nói: “Có tiền sướng thế, muốn lãng mạn

thế nào cũng xong, lại nhớ tới sinh nhật của mình, một mình ngồi chén mì tôm, thật là đáng thương”.

Ai cũng có quà cho Bí Ngô, đúng là trò chơi của người giàu, món nào cũng không dưới nghìn tệ. Tôi nói với Bí Ngô:

“Một, tớ không biết sinh nhật ấy, hai là, dù có biết, tớ cũng không mua nổi những món đắt như vậy đâu”.

Cậu ta cười:

“Thực ra món quà của ấy là quan trọng nhất đấy, ấy tới đây là món quà lớn

nhất cho tớ, ấy còn nhớ những gì ấy nói hồi bé không?”.

“Tớ nói gì? Chắc tớ không nói rằng lớn lên tớ sẽ lấy ấy đâu nhỉ, nếu có chắc hồi ấy mắt tớ bị mù rồi”.

“Không không, nhưng ấy nói, ấy sẽ tặng tớ món quà quý nhất”.

“Nhưng tớ không biết món quà quý nhất là gì”.

“Có thể hôn tớ không?”.

Tôi lặng người đi.

Mọi người xung quanh bắt đầu hò reo:

“Hôn đi, hôn đi!”.

Mặt tôi đỏ bừng lên, thật quá đáng quá.

“Đừng sợ, tớ không bắt ấy hôn môi đâu, hôn trán được không? Hôm nay tớ chính

thức thu nạp ấy làm em gái, giờ là lúc làm lễ kết nghĩa rồi, được

không?”.

“Phải đấy!”. Mọi người lại hò reo.

“Được thôi!

Hôn thì hôn!”. Tôi nghĩ tới việc Sở Giang Nam đã làm với Khả Liên, hôn

trán thì có là gì, hơn nữa, lại là kết nghĩa anh em, em gái hôn anh trai thì có gì là bất thường chứ? “Mang rượu tới đây!”.

Bí Ngô cười:

“Phải rượu à, cần rượu để lấy dũng khí hả?”.

Tôi rót một ly Chivas to, uống một hơi, rồi chỉ tay vào Bí Ngô và nói:

“Nhà ngươi, lại đây, cho ta hôn một cái!”.

Chắc tôi làm cũng chẳng được hoành tráng như tôi nói, nhưng cũng phải làm trò tý.

Cậu ta ngoan ngoãn lại gần.

Tôi hôn lên trán cậu ta, ánh đèn flash lóe sáng, lại còn có cả quay phim,

nhưng tôi nào có để ý, dẫu sao cũng chỉ là trêu đùa thôi, mọi người ở đó đều gào lên thích thú, bữa tiệc bắt đầu, đám bạn nhí nhố của cậu ta bắt đầu nhảy múa, tôi bị Bí Ngô kéo vào nhảy.

“Thế là tớ bị ấy sàm sỡ rồi, ấy phải chịu trách nhiệm với tớ đấy nhé”.

“Ờ”. Tôi hơi say: “Sau này tớ sẽ chịu trách nhiệm với ấy, nếu như sau này có đứa con gái nào muốn chiếm ấy, hoặc muốn cưa ấy, nhớ nói với tớ, tớ sẽ

cho chúng một trận”.

Tôi say quá rồi, vừa uống vừa muốn khóc, Sở Giang Nam ơi, anh dám ôm Khả Liên, thì em cũng dám hôn Bí Ngô thôi!?

Chúng tôi chơi bời đến nửa đêm mới tàn cuộc, Bí Ngô dìu tôi vào xe, tôi còn hát:

Anh đón gió và hát

Nước sương đọng trên tóc

Kết thành muôn vàn nỗi buồn trong veo

Đây là lần đầu tiên em mê muội…

Tôi đón gió, tôi hát, tôi uống nhiều quá rồi, say khướt trong chiếc Jeep

của Bí Ngô. Tôi vừa hát lại còn hoa chân múa tay, cảm giác lúc say cũng

hay ho thật.

Khi xe chạy tới phố Trường An, tôi khóc.

Phố Trường An ơi, Trường An của tôi, Trường An của tôi và Sở Giang Nam, Trường An của tình yêu!

Sau này, khi tôi rời khỏi Bắc Kinh, mỗi lần tôi vô tình nhìn thấy ba chữ

“phố Trường An”, mặt tôi lại thấm đẫm nước mắt. Đó là con phố Trường An

của thuở thanh xuân của tôi, là con phố mãi mãi không già của tôi.

Tôi đòi xuống xe giữa đường.

Uống quá nhiều, tôi nôn, như nôn cả mật. Bí Ngô ôm lấy tôi từ phía sau, nếu không tôi không đứng vững nữa.

Vừa ôm tôi, Bí Ngô vừa nói:

“Đây là lần đầu tiên tớ ôm con gái, ấy cũng nặng phết nhỉ”.

Nào tôi còn để ý tới cậu ta, tôi lại nôn lần nữa, nôn hết lên người cậu ta, cậu ta nói:

“Được đấy, cậu còn đóng dấu lên người tớ nữa, về mà giặt quần áo đền tớ nha”.

Tôi vừa đi vừa nôn, phải dừng xe tới năm, sáu lần, Bí Ngô đưa tôi về cái ổ

chó của cậu ta, tôi