Dùng Cả Đời Để Quên

Dùng Cả Đời Để Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324482

Bình chọn: 10.00/10/448 lượt.

ười đã cận kề với cái chết mấy lần mà nói, đây đã là gì.” Lần đầu tiên xém bị xe đâm chết, lần thứ hai xém bị chậu hoa rơi từ trên cao xuống đè chết, còn có nguy hiểm nào khác đang đợi tôi, tôi không dám nghĩ tiếp.

“Thế cậu thấy sau khi đưa anh ta về, có thay đổi gì không?”

“Đâu nhanh như thế.” Tôi suy nghĩ: “Nhưng hình như việc buôn bán ở cửa hàng hoa có tốt lên.”

Tang Duyệt đập mạnh xuống bàn: “Có cửa đấy!”

Hoài Ngọc bĩu bĩu môi: “Tóm lại tự cậu phải cẩn thận.”

“Mình sẽ cẩn thận.” Tôi đột nhiên chớp chớp mắt: “Các cậu đoán xem mình đặt tên gì cho anh ta?”

“Tên gì?” Tang Duyệt và Hoài Ngọc cùng đồng thanh hỏi.

“Ân Chân.” Tôi đợi phản ứng của hai cô bạn.

Tang Duyệt bị nghẹn bởi chính nước miếng của mình.

Hoài Ngọc nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, vẻ mặt thiên biến vạn hóa.

Rất lâu, hai người cùng đồng thanh mắng tôi: “Xì, cậu đúng là vô duyên!”

Tôi đại nhân đại lượng, chẳng thèm để ý tới họ, coi như họ ngưỡng mộ ghen tị quá mức mà thôi.

Tôi và Tang Duyệt tiễn Hoài Ngọc lên tàu, vẫy vẫy tay, nhưng không còn lưu luyến như những lần trước, bởi vì nghe nói tháng sau Hoài Ngọc sẽ theo ông xã chuyển đến Thượng Hải rồi, nói theo lời cô ấy thì sau này ngày nào cũng gặp mặt.

Tôi hỏi Tang Duyệt: “Đến cửa hàng của mình ngồi một lát nhé?”

“Thôi, trời lạnh, về nhà sớm chui vào chăn cho ấm.”

“Cũng được.” Nhìn cô ấy lên xe xong tôi mới gọi xe quay lại cửa hàng.

Trong cửa hàng chỉ còn lại một mình Tiểu Thanh, tôi tiện miệng hỏi: “Tiểu Vân và An Chân đâu?”

“Họ đi đưa hoa rồi. Chị Dĩnh, chiều nay sau khi chị đi, việc buôn bán rất kỳ lạ.” Tiểu Thanh cười đắc ý.

Là chủ đương nhiên tôi còn vui hơn cô ấy. “Vậy còn đơn hàng nào cần giao không, để chị giúp.”

“Chị Dĩnh tự xem đơn đặt hàng trên bàn đi, em không nhớ rõ lắm.”

Trên bàn còn lại một đơn hàng, địa điểm phải giao hoa không xa. “Hoa bó xong chưa? Chị đưa nhé.”

“Được ạ, đặt ở kia kìa, nhưng chị Dĩnh, khách yêu cầu phải viết một tấm thiếp sinh nhật, chị biết chữ em rồi đấy, xấu lắm, hi hi, chị vất vả rồi.”

“Được, chị biết rồi.”

Tôi viết theo yêu cầu của khách hàng: Linh thân yêu, hôm nay là ngày của Uất Kim Cương, cũng là ngày của em. Chúc em cát tường như ý, thơm ngát như hoa! Yêu em, Phong.

Tay cầm bó hoa uất kim cương màu hồng phấn, mười hai bông ra cửa, nửa đường thì gặp Tiểu Vân, tôi chỉ chỉ vào bó hoa tươi trong tay, cô ấy hiểu ý cười.

Tìm đến nơi, tôi bấm chuông. Cửa vừa mở, nụ cười của tôi tắt ngấm.

“Ôi, mình tưởng là ai, hóa ra Tiểu Dĩnh, thật là khách quý mà!”

Tôi đờ mặt, không nói không rằng.

“Vào trong ngồi đi, bọn mình đã lâu không gặp nhau nhỉ?”

Tôi đưa bó hoa cho cô ta: “Phiền cậu ký nhận.”

“Vội gì chứ! Nhưng Tiểu Dĩnh này, sao cậu lại tới mức phải đi đưa hoa thế? Ha ha!”

Tôi quay đầu bỏ đi, chẳng buồn cả lấy giấy biên nhận.

Đường Hiểu Linh, từng là bạn thân của tôi.

Cũng chính cô ta, khiến tôi được nếm mùi vị của sự phản bội.

Mặc dù cô ta và mối tình đầu Tằng Húc Thành của tôi cuối cùng cũng không ở bên nhau, nhưng tôi và cô ta không bao giờ có thể quay lại như trước kia nữa.

Nực cười là, Tằng Húc Thành từng quay lại tìm tôi, nhưng tôi sao có thể chấp nhận người bạn trai đã làm tổn thương mình chứ!

Tôi chau mày quay về, Tiểu Vân hỏi: “Chị Dĩnh, biên nhận đâu, em phải vào sổ.”

“Mất rồi!” Tôi nói.

“Ồ!” Tiểu Vân thấy thần sắc của tôi không ổn, không dám hỏi nhiều.

Tôi nhìn nhìn đồng hồ, sắp bảy giờ, cửa hàng hoa tầm bảy rưỡi sẽ đóng cửa, nhưng Ân Chân vẫn chưa về.

“Ân Chân giao hoa ở đâu?”

“Em sợ lạc đường rồi, chỉ bảo anh ấy đưa hoa đến nhà ở đường Giang Ninh thôi.” Tiểu Thanh trả lời.

“Chị đi tìm anh ấy, hai em lát nữa đóng cửa rồi về đi.”

Tiểu Thanh và Tiểu Vân vui mừng nhảy nhót.

Đi từ đường Thiểm Tây tới đường Giang Ninh mà cũng có thể lạc, tôi thật khâm phục bản lĩnh của Ân Chân. Nhưng nghĩ thế nào thấy cũng không đúng, hôm qua từ quán lẩu dê quay lại chỗ tôi “nhặt” được anh, anh đi có sai tí nào đâu. Đoạn đường đó, còn khó nhớ hơn nhiều.

Tôi đang nghĩ, sau này không biết có nên trang bị di động cho anh không.

Đi mãi đi mãi, tôi dừng bước.

Bóng người đang đứng trước quầy sách, cầm một quyển lên đọc rất hăng say kia, chẳng phải là anh thì là ai?

“Này!” Tôi lặng lẽ đi tới bên cạnh, đập vào lưng anh một cái, định dọa anh.

Anh chau mày, điềm tĩnh ung dung: “Nhìn thấy cô từ lâu rồi.”

Tôi đã làm một việc vô vị rồi. “Sao mãi mà anh không về cửa hàng?”

Anh giơ giơ cuốn sách trong tay lên, cười tươi: “Tôi đọc sách một lát.”

Đứa trẻ này cũng thật hiếu học, tôi tò mò lật xem bìa sách, trên bìa sách viết rất rõ ràng: Thượng hạ năm nghìn năm.

“Tiểu thư, anh ta lật sách tới rách rồi, bảo tôi phải bán cho ai đây?” Chủ sạp sách không vui, nhắc.

Tôi ném tờ mười tệ xuống. “Cầm về đọc!” Tôi trả tiền một cách hào phóng như thế vì đây là sách giả.

“Đợi đã!”

“Sao nữa?”

Ân Chân lại cầm cuốn Thực hành ngũ bút tự hình[4'>, nhìn tôi chăm chăm.

[4'> Ngũ bút tự hình là phương pháp gõ chữ Hán theo nét nhanh nhất trên máy tính.

Rất may đây là quầy bán sách giả, tôi lại hào phóng ném xuống năm hào: “Giờ có thể đi chưa?”

Ân Chân


The Soda Pop