
ài, hai tay cũng ôm chặt lấy tôi.
Chúng tôi không ai nói gì, chỉ là gắt gao ôm lẫn nhau, cái ôm này chặt chẽ làm cho người khác hít thở không
thông, hình như là sợ hãi nếu buông lỏng thì đối phương sẽ biến mất.
“Tiểu Trư……..” Anh ở bên tai tôi khẽ nói, giọng nói ôn nhu như ánh trăng.
“Gì cơ?”
“Có thể được em ôm chặt lấy, loại cảm
giác này thật là……..” Anh nhẹ giọng nở nụ cười, “Anh cũng không biết nên nói như thế nào…….
“Anh muốn nói cái gì?” Tôi không hiểu.
“Anh cũng không biết anh muốn nói cái
gì……” Anh tiếp tục cười cười, nụ cười có chút mơ hồ, có chút ngốc
nghếch, “Tóm lại được em ôm gắt gao thế này….. cảm giác……. Thật khá
tốt!”
Tôi chuẩn bị ngẩng đầu lên nói chuyện thì bỗng dưng anh lại dùng sức ôm chặt tôi vào trong lòng ngực lần thứ hai, ở bên tai tôi nhẹ giọng nói, “Ngoan, để cho anh ôm em thêm chốc lát!”
Tôi vùi đầu ở trong lòng anh, hít mũi, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất nói với anh, “Không cần đính hôn, được không?”
“Cái này………” Anh chần chờ.
Tôi đẩy mạnh anh ra, trợn mắt nói với anh, “Nếu đã nói thích em, vì sao còn đính hôn với người con gái khác?”
Anh trầm mặc, có chút bất đắc dĩ nhìn
tôi. Thật lâu sau chậm rãi nói, “Đính hôn với người con gái khác có lẽ
sẽ từ từ quên đi tình cảm với em!” Anh cười cười, mang theo chút buồn
bã, “Anh không thể cứ như vậy đi xuống được?”
“Cái gì kêu là như vậy đi xuống?” Tôi hỏi lại.
“Đau lòng, khó chịu, khó chịu đến mức
ngay cả hô hấp cũng đều rất thống khổ……” Nụ cười trên mặt anh càng thêm
chua sót, “Chẳng lẽ anh phải cứ như vậy đi xuống sao?”
“Nhưng………..anh không thể cho em một cơ hội sao?” Tôi tiến lên một bước, bắt lấy áo anh, nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh không trả lời, trong lòng tôi lại
càng thêm khó chịu, tôi lần thứ hai ôm chặc anh, “Em muốn được yêu……….em muốn yêu anh……. Nói không chừng chúng ta sẽ hạnh phúc…… nói không chừng chúng ta thật thích hợp…… không cần cứ như vậy mà buông tay em ra, được không…..” Bi thương trong lòng không khống chế được cứ trào ra, tôi ở
trong lòng anh khóc thành tiếng, “……… anh không được buông tay em ra…….
Em vẫn đều ảo tưởng một ngày nào đó có một hoàng tử có thể yêu em, cho
em yêu thương thật nhiều…….. em đẽ cho Lí Minh Ngôn là hoàng tử của
em………. Nhưng không phải……… là em quá ngu ngốc…… rõ ràng anh mới chính
là…….. chỉ có khi ở cùng anh một chỗ, em mới được sủng ái như công
chúa………. Chỉ có mình anh………..”
Anh nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng của tôi, dỗ dành nói, “Tiểu Trư không khóc, ngoan, không khóc nữa……….”
Tôi dần dần ngừng khóc nhưng vẫn ở thật lâu dựa vào trong ngực Trần Diệu Thiên.
Tôi hưởng thụ cảm giác hơi thở của anh
vây quanh, một giây cũng không nguyện ý rời đi. Anh gắt gao ôm tôi, cằm
tì trên đỉnh đầu tôi, tay vẫn vuốt lưng tôi.
Mãi đến khi gió biển thổi làm tôi hắt xì, anh mới buông ra, cười cười nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, ôm tôi trở về
phòng. Sau khi anh ôm tôi đặt trên giường, tôi lại lớn gan kéo mạnh anh
xuống, quay mình đặt thân trên người, gắt gao quấn lấy anh……..
Tôi thừa nhận, trong lòng tôi là không có cảm giác an toàn, tôi sợ buổi tối anh sẽ đi tìm Lưu Tuệ….
“Tiểu Trư…………” Giọng anh mang theo chút
khàn khàn, “Em như vậy…….. là câu dẫn anh……” Tôi dùng miệng chặn ngang
lời nói của anh, khi đầu lưỡi chạm nhau, anh quay mạnh thân mình, nháy
mắt đã đem tôi đặt dưới thân, hung hăng hôn lên môi của tôi.
Vì có thể thành công hạ gục anh, trong
bóng đêm tôi đỏ mặt sờ soạng làm thế nào để cởi bỏ cúc áo của anh. Nhưng mà ai biết, sờ nửa ngày vẫn không làm cách nào mở nó ra được, tôi khó
thở, hết cách chỉ còn nước luồng tay trực tiếp vào trong áo anh, vuốt ve thân thể anh.
Cả người anh run lên, đột nhiên đẩy tôi
ra, đứng lên. Anh không nhìn tôi chỉ nói nhanh là. “Em nghỉ ngơi đi!”
Nói xong liền đi ra ngoài cửa.
Trong tim bỗng dưng đau thật đau, thân thể càng ngày càng cảm thấy lạnh…..
Anh cự tuyệt tôi rồi………… Anh thật sự đã cự tuyệt tôi rồi……….
Cho dù luôn miệng nói thích tôi………. Nhưng anh thật sự muốn cùng cô gái khác đính hôn rồi………………
Anh cự tuyệt tôi rồi………… Anh thật sự đã cự tuyệt tôi rồi……….
Cho dù luôn miệng nói thích tôi………. Nhưng anh thật sự muốn cùng cô gái khác đính hôn rồi………………
Tôi ngồi vào bên cạnh cửa sổ, trong lòng
đau đớn vô cùng. Hai mắt không có tiêu cự cứ nhìn mãi ra ngoài xa,
ngoài kia nước sông mênh mang………. đêm nay là một đêm dài vô cùng.
Ngày hôm sau, quả nhiên Lưu Tuệ đến tìm
tôi thật, tôi bị cô ấy cao hứng phấn chấn lôi đến phòng hóa trang. Cô ấy nói với nhà tạo mẫu, “Đây là cô dâu phụ của tôi, đợi lát nữa sẽ là
người nắm tay tôi đến bên người chú rễ, thế nên cần phải trang điểm cho
cô ấy xinh đẹp chút nha!”
Vì thế tôi bị những người đóa kéo đến
ngồi ở trước gương, ngây ngốc như tượng gỗ cho bọn họ tranh điểm cho
tôi. Lưu Tuệ ngồi ở một bên trang điểm, một bên cười nói với tôi, “Từ
nhỏ tôi đã cảm thấy mình sẽ được gả cho một người rất giỏi, quả thật là
như thế này!”
Tôi cười bồi, không trả lời tiếng nào.
“Cậu cũng đừng hâm mộ, tương lại cậu sẽ
cưới được người đàn ông nguyện ý yêu cậu!” Cô ấy cười với tôi, “Có lẽ