Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323192

Bình chọn: 8.5.00/10/319 lượt.

ẹp thế nào cũng không có người mình yêu đi cùng mình, mọi thứ đều trở

nên xấu xí. Em đã rất cố gắng, không phải vì học vị kia, mà vì anh. Bởi

vì trong lòng em vẫn luôn nghĩ sẽ ở cùng một chỗ với anh.” Thânh âm kích động của Lưu Tuệ đã bắt đầu nghẹn ngào.

Lí Minh Ngôn vẫn không nói gì. Anh im lặng đến mức giống như không tồn tại.

“Lần này em giúp Trần Diệu Thiên diễn trò, cũng là muốn cậu ta nợ em một ân tình, về sau còn có thể nhờ

vả, nhưng quan trọng chính là em cũng muốn thử lòng anh. Anh không thấy

sao? Anh rõ ràng vẫn rất để ý đến em.”

“Lưu Tuệ. Quá Khứ là quá khứ.” Thật lâu sau, cuối cùng anh cũng nói, giọng nói thản nhiên mang theo chút bất đắc sĩ, lại pha chút tang thương. “Chúng ta đã không có khả năng bắt đầu lại. Anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó.”

Tiếng bước chân truyền đến, tôi vội trốn qua một bên. Lén nhìn Lí Minh Ngôn càng lúc đi càng xa, dáng người cô độc.

“Quách Chân Tâm đã cùng Trần Diệu Thiên đính hôn! Hai người đã không có cơ hội rồi.” Lưu Tuệ đột nhiên hét lên.

Anh khẽ dừng bước, nhưng lần thứ hai bước đi.

Lưu Tuệ từ từ đi ra, cô dựa lưng vào

tường, nước mắt đã rơi đầy mặt. Tôi muốn an ủi cô nhưng lại cũng không

biết phải bắt đầu từ đâu.

“Thấy tôi thật khó coi đúng không?” Lưu Tuệ đột nhiên lên tiếng.. nhìn về phía tôi. Trang điểm trên mặt đã bị nước mắt làm nhoè.

Không đợi tôi trả lơi, cô đột nhiên cười cười “Cũng đúng thôi, tôi dựa vào gì mà bắt người ta chờ đợi mình… Trên đời làm gì có người đàn ông nào tốt như vậy… Là do tôi đã bỏ rơi anh ấy, còn làm

gì được đây…”

Cô lau nước mắt trên mặt, cười nói “Quên chúc mừng cô. Hôm nay chính là ngày tốt của cô. Trên phương diện tình

cảm, Trần Diệu Thiên khờ khạo đó cũng được xem như người đàn ông tốt, có lẽ thoạt nhìn không đứng đắn, nhưng cậu ta thật lòng yêu cô. Đương

nhiên, tôi về sau cũng sẽ gặp được người thật lòng yêu tôi. Tuy rằng

người này không phải Trần Diệu Thiên, cũng không phải Lí Minh Ngôn,

nhưng người ấy nhất định sẽ xuất hiện. Hoàng tử của tôi.”

“Đúng.” Tôi mạnh mẽ gật đầu.

Trở lại phòng, nhìn thấy Trần Diệu Thiên đang ngủ trên giường, giống như một cậu bé nhẹ nhàng vui vẻ ngủ say

khiến tôi không khỏi mỉm cười.

Tôi ngồi xuống giường, khẽ chạm lên mặt anh, lầm bầm nói “Anh có thật là hạnh phúc của em không?”

Di động vang lên, tôi lấy ra, là tin nhắn của Lí Minh Ngôn.

“Ngày kia anh sẽ đi Mỹ, không

cần tiễn. Quả thật anh yêu Lưu Tuệ, cùng em một chỗ chính là muốn quên

cô ấy. Tha thứ cho sự ích kỷ của anh, về sau phải hạnh phúc với Diệu

Thiên. Cậu ta đúng là một người đàn ông rất nặng tình.”

Nếu yêu Lưu Tuệ…. vậy vì sao không đón nhận cô ấy?

Cô ấy đã gỡ bỏ sự tôn nghiêm của bản thân, đau khổ giữ anh như vậy, vì sao anh vẫn không chịu cùng cô nối lại tình xưa?

“Tiểu Trư… Tiểu Trư…”

Trần Diệu Thiên trên giường lầm bầm nói. Tôi nhìn khuôn mặt ngủ say của

anh, không hiểu, trên mặt lại nở nụ cười. Cất điện thoại, không cần nghĩ đến bọn họ, đấy là tình cảm của bọn họ. Hiện tại hạnh phúc của tôi

chính là người đàn ông đang nằm ở đây…

Trong lòng có một cảm giác nhẹ nhàng, tôi nằm xuống bên cạnh Trần Diệu Thiên, ôm lấy anh, tự đẩy mình vào ngực anh…

… Ngoài mùi rượu nồng nặc làm tôi khó chịu thì cái ôm này vẫn làm tôi thật thoải mái.

Bất tri bất giác tôi cuộn mình trong người anh… ngủ…

Hình như miệng có gì đó cựa quậy, trên

người truyền đến từng đợt khô nóng, tôi mở hai mắt mờ mịt nhìn, lập tức

đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Trần Diệu Thiên.

Anh đang nhắm mắt hôn tôi. Hình như cảm thấy được tôi đã tỉnh lại, anh nhẹ buông, tiếng cười khàn khàn nói “Tiểu Trư của anh thật ngoan, nằm ở trên giường đợi anh sao.”

Mặt của tôi đỏ lên, căn bản không thể có chuyện đó, căm giận đột nhiên muốn đứng dậy, lại bị lần nữa bị anh đè

bên dưới người anh, bàn tay không an phận của anh lần vào nội y, đặt

trên bộ ngực mềm mại của tôi, trên mặt tràn đầy ý cười gian xảo.

“Anh.. anh đừng làm bậy…” Tôi kinh hoàng nhìn anh, hai tay đặt trên sườn anh, bộ dạng này của anh thật giống kẻ háo sắc, vẫn là một sắc lang đói bụng lâu ngày. {hana: giống gì, đúng thế còn giề}

“Cái này không gọi là làm bậy, cái này gọi là yêu em.” Anh hạ nửa người trên tiến gần bên tai tôi cười xấu xa. Bàn tay ấm áp

của anh tăng thêm lực, vuốt ve ngực tôi, một tay khác kéo mặt tôi về

nhìn thẳng vào anh.

“Tiểu Trư… để cho anh nhìn em…” Anh khẽ nói, đáy mắt tràn đầy nhu tình mật ý.

Tôi cố gắng nuốt nước miếng, thấp giọng nói “Có cái gì đẹp mà nhìn, em cũng chẳng xinh đẹp gì.”

“Đẹp nhất, ở trong lòng anh, Tiểu Trư chính là đẹp nhất.” Thanh âm của anh giống như những giọt nước ấm áp, rong chơi bên tai tôi.

Một dòng nước ấm nhộn nhạo trong lòng tôi, e lệ nhẹ giọng đạp lại anh “Vâng, em tin thế..” Nếu không phải anh xem tôi là người tốt nhất, thì đã không tiếp tục

không buông tay tôi dù bị tôi làm cho tổn thương hết lần này đến lần

khác, thậm chí còn hao tâm tổn trí để có thể lấy được tôi.

“Trần…” Vừa mở miệng đã bị anh dùng miệng chặn lại lời muốn nói. Sau một phen dây dưa anh nhẹ giọng nói, “Tiểu Trư ngoan, gọi anh một tiếng ch