
ca*… Sún *đá mông Hana*… Hana* giật mình tỉnh
dậy, lau lau nước miếng*.. chẹp hoá ra mình nằm mơ'>}
“Tính tình em quả thật không tốt, hơn nữa em cũng… em cũng không biết làm chuyện nhà. Về sau có thể….” Tôi bất an nói lung tung, anh vỗ nhẹ đầu tôi cười nói “Anh không phải muốn một bảo mẫu, vợ yêu của anh là để theo anh hưởng phúc, không phải để làm việc cho anh.”
“Có điều, chúng ta đều chưa có yêu đương… Chúng ta căn bản chưa có thời gian thử nghiệm ở bên nhau…”
“Lấy giất kết hôn sau từ từ yêu cũng chưa muộn.” Anh kéo tay tôi đứng vào xếp hàng.
Khi chúng
tôi nhận tờ giấy màu đỏ có in hình hai đứa lòng tôi vẫn cảm thấy có chút không thật… Tất cả những thứ này đều giống như đang nằm mơ…
Ra khỏi cục dân chính, tôi kinh ngạc hỏi “Em đã thành vợ của anh?”
“Vợ yêu đại nhân, còn có ý tưởng gì khác sao?” Anh nắm tay tôi, nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời {hana: *ngất*}
Tôi không
biết sao lại cảm thấy… Những thứ này hoàn toàn không giống kế hoạch
trong đầu a… Giống như bị người nào đó cố tình kéo về phía trước, sau đó chuyện hôn nhân đại sự liền đã thành thế này…
Tôi cứ như vậy bị bán ra ngoài?
Cái này có tính là kết hôn quá vội vàng không?
“Chúng ta có thể tính là kết hôn quá vội vàng không?” Tôi hỏi Trần Diệu Thiên.
“Đương nhiên không phải.” Anh ôm bả vai tôi “Chúng ta quen nhau đã mười mấy năm, hơn nữa anh yêu em lâu như vậy, không vội! Anh còn thật sự cảm thấy ngày này đến quá chậm.”
“Có điều…” Đầu óc tôi bắt đầu lung bung, không biết thế nào nữa liền phun ra một câu “Nếu ngày nào đó em thích người khác thì sao?”
Anh đột
nhiên dừng bước, biểu tình trở nên vô cùng nghiêm túc. Anh nâng khuôn
mặt tôi lên, bình tĩnh nhìn tôi, nói rõ từng câu từng chữ “Tiểu Trư, em là vợ yêu của anh. Nhớ kỹ, em không thể thích ai khác. Nhất định không thể.”
“A…” Tôi vô thức gật đầu. Biểu tình nghiêm túc của anh làm tôi cảm thấy có chút gấp gáp, tôi kéo ống tay áo của anh nói “Em chỉ nói thế thôi mà.”
“Về sau không được nói thế.” Anh rất nhanh nắm lấy tay tôi.
“A…” Tôi lại gật đầu. Nhưng đồng thời ôm cánh tay anh, đem chính mình vùi sâu hơn vào người anh.
Người đàn ông này đã là chồng tôi, là người nửa đời sau tôi phải ở cạnh, phải cùng chung hoạn nạn.
“Tiểu Trư, em muốn hôn lễ thế nào?” Trần Diệu Thiên đột nhiên hỏi tôi.
“Hôn lễ… Tạm thời hay là thôi đi. Em cùng chị em từng hẹn với nhau, chúng em phải cùng nhau cử hành hôn lễ…”
“Vậy được rồi. Nghe lời em. Dù sao em cũng đã là người của anh, không chạy thoát được đâu.”
Hai chúng
tôi đắm chìm trong ánh mặt trời, chậm rãi đi về phía trước. Quả thật
hướng đi nào không phải vấn đề quan trọng, quan trọng là… chúng tôi nắm
chặt tay nhau, sẽ không buông tay.
Tôi nhìn nụ cười sáng lạn của Trần Diệu Thiên, không nén được cũng cười lên.
“Chồng yêu, cảm ơn anh.”
“Vợ yêu, nói cái gì ngốc nghếch vậy?”
“Em cảm thấy bản thân giống như một nàng công chúa.”
“Tiểu Trư chính là công chúa của anh. Nàng công chúa béo xinh đẹp của anh.”
“Anh… đi chết đi! A A…” Người phía trước thấy tình thế không ổn đã muốn cười to chạy đi.
♥♥♥
Một năm sau.
Trong khoảng thời gian này, tại một biệt thự nhỏ, một buổi tối hai tiểu thư Quách gia của chúng ta xuất giá.
Hai vị tân nương xinh đẹp động lòng người, hai chú rể phong độ có thừa, tiêu sái tuấn lãng. Cảnh đẹp ý vui, không còn gì hơn.
Quan trong
nhất là… Hai người con rể của Quách gia đều là rồng trong biển người,
gia tài bạc triệu. Vì thế, tất cả mọi người nói, vẫn là sinh con gái
tốt. Tìm kẻ có tiền, nhất thời một bước từ chim sẻ thành phượng hoàng.
Ngày 19 tháng 5
Để chuẩn bị
hôn lễ mọi người đều bị xoay như chong chóng, các vị trưởng bối vội
trước vội sau, vui mừng không sao kìm nén được. Có điều bốn đương sự lại tụ tập vui chơi, high đi.
KTV
Tôi cùng chị gái chiếm hai cái microphone. Hai người đàn ông của chúng tôi thì ngồi
một bên uống rượu tâm sự, thỉnh thoáng khẽ quét mắt qua hai chị em tôi,
trêu chọc vài câu.
Mắt thấy anh rể muốn đưa thuốc cho Trần Diệu Thiên, tôi lập tức đi qua, một tay cướp điếu thuốc cười nói “Anh ấy đã không còn hút thuốc a.”
Trần Diệu Thiên bất đắc dĩ cười gượng.
“Em vợ qunả lý nghiêm thật a.”
“Phải đó.”
“Vợ yêu à…” Trần Diệu Thiên ôm lấy thắt lưng tôi, đem tôi ôm vào trong lòng, khẽ nắm mặt tôi cười nói “Em chính là một khắc cũng không thể không cảnh giác a.”
“Đương nhiên! Vì sức khoẻ của con em, anh phải cai thuốc.” Nói xong tôi theo bản năng liếc xuống bụng mình. Mới hai tháng, nhìn
không thấy gì, bằng không mặc áo cưới sẽ làm trò cười mất. Ngẩng đầu đấu mắt với Trần Diệu Thiên, anh đang cười xấu xa.
Anh đột nhiên sờ lên bụng tôi, khẽ nói “Em yêu, em phải đồng ý với anh, vì con phải ăn nhiều một chút.”
“Không được, em vất vả nửa năm mới được dáng người thế này, cũng không thể vì có thai mà biến thành xấu xí.” Tôi kiên quyết cự tuyệt.
“Dù thế nào em vẫn là người anh yêu nhất, hiện tại dĩnh dưỡng của con rất quan trọng, em cũng đừng nghĩ nhiều quá.”
“A, Được rồi…” Tôi nghĩ một lúc, đành phải nói “Chờ mai hôn lễ kết thúc, em sẽ vì con mà ăn nhiệt tình.”
Dưới sự giúp đỡ của T