
ất dày, nhiệt độ không khí
giảm xuống. Khi ngày sắp hết đêm sắp bắt đầu, trời cao trải rộng một màu đỏ rực, tầng tầng lớp lớp là mây, làm cho người ta có loại cảm giác thở không nổi.
Sau lần đó, liên tiếp vài ngày hôm sau Lí Minh Ngôn cũng không liên lạc
với tôi nữa, tôi tiếp tục phàm ăn tục uống sống tiếp qua ngày. Mỗi ngày
lần lượt trôi qua, có một hôm chị tôi kéo tôi đến tiệm cắt tóc gội đầu,
tôi làm bộ hưng trí, chị tôi đột nhiên cười lên, nói, “Làm con gái lần
đầu tiên thất tình, biểu hiện của em làm chị thấy cũng yên tâm một
chút.” “Xì! Đều chưa có bắt đầu đã nói em thất tình!” “Sớm một chút tiến vào trạng thái thất tình cũng là được buông tay giải thoát sớm một
chút. . . . . .” “Cũng chưa tới nắm tay mà buông tay cái gì!” Đang nói
di động bỗng vang , lấy ra vừa thấy, Lí Minh Ngôn! Ha ha, tôi hân hoan
nhảy nhót đứng lên nhận điện thoại mà giống như mới nhặt được một trăm
triệu nhân dân tệ.
“Đang làm gì thế?” Giọng anh cười cười rơi vào bên tai tôi.
Tôi kìm lòng không được cười rộ lên, nói, “Ở tiệm cắt tóc gội đầu ạ. Người ở đây thiệt nhiều, em còn chờ sấy tóc.”
“Buổi chiều có dự định gì không?”
“Không!” Tôi trảm đinh triệt sắt, quyết đoán, lưu loát, nói năng khí
phách, đồng thời ở trong lòng thở dài một hơi, rốt cục cũng có một cái
hẹn rồi. ^_^
Anh hỏi, “Chơi mạt chược không?”
“. . . . . . Vâng, có thể ạ. Em còn chưa sấy tóc, chờ sấy tóc xong rồi sẽ liên hệ với anh.”
Kỳ thật tôi vẫn thấy rất phản cảm với những người chơi mạt trượt, hơn
nữa khinh bỉ nhất là những thanh niên cùng chơi mạt trượt với những
người lớn tuổi, ngồi trên bàn là giống như lão tăng nhập tịnh, thiên lôi đánh cũng bất động, thật là làm lãng phí thời gian. Nhưng mà được ước
hẹn cùng anh, tất cả hỉ nộ yêu ghét của cá nhân tôi đều có thể xem nhẹ
được hết. ^^
“Chị dùng đầu ngón chân cũng biết là Lí Minh Ngôn gọi tới, nhìn cái hình dáng tro tàn còn xót lại của em kìa.” Chị tôi đứng một bên dùng ánh mắt xem thường liếc tôi. Sh*t! Hôm nay tâm tình tôi tốt, lười cùng chị ấy
tranh cãi.
Sau Tết cửa hiệu cắt tóc này làm ăn cũng thật náo nhiệt, ba mươi đồng
tiền gội một cái đầu xong còn phải xếp hàng chờ sấy tóc. Lòng tôi nóng
như lửa lại chẳng biết làm thế nào, đợi lát nữa gặp mặt với Lí Minh Ngôn nên càng phải tạo hình thật xinh đẹp. Xong việc thì đã qua nửa giờ, tôi cùng chị tôi cúi chào, ra khỏi cửa hiệu cắt tóc liền gọi điện thoại cho Lí Minh Ngôn.
“Alo, anh đang ở nơi nào vậy?” Tôi cười hì hì hỏi.
“Hiện tại có chút việc, đang vội.” Giọng anh trầm thấp truyền đến.
Lòng tôi nhất thời giống như nâng một tảng đá lớn đập vào nhưng vẫn lập
tức cười nói, “Vậy sao?! Không sao đâu, anh cứ làm việc của anh đi.”
Điện thoại vừa gác, tôi cúi đầu thong thả đi về nhà. Gió mùa đông thổi
trên mặt thật lạnh, tâm trạng của tôi cũng giống như gió đông, lạnh
lùng.
Chị tôi về nhà thấy tôi vô hồn ngồi trên sofa xem TV, không hỏi gì thêm, kéo tôi nói, “Đi, chúng ta đi làm móng tay.” Vì để giải sầu trong lòng, cũng vì tìm chuyện cho mình làm, tôi xách túi nắm tay chị tôi đi ra
ngoài.
Không nghĩ tới cửa hiệu Mĩ kế bên cũng làm ăn vô cùng thịnh vượng, chúng tôi đợi từ bốn giờ cho đến năm giờ rốt cục mới làm xong hai tay hai
chân. Khi tôi làm hơn phân nửa thì chị tôi đã làm xong rồi, chị ấy đi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, lúc sau lại nói với tôi, “Võ Hi muốn
tới tìm chị.” Tôi nói, “Vậy sao?! Vậy hai người đi chơi đi.” “Không có
việc gì, chị chờ em cùng đi.” “Thôi, em mới không thèm đi làm bóng đèn!” Đang nói điện thoại trong túi tôi chợt vang , “Ai vậy, để chị nghe giúp cho?”
“. . . . . . Tôi không phải cô ấy, Quách Chân Tâm đang. . . . . .cửa
hiệu Mĩ. . . . . . Đi. . . . . . Vâng. . . . . .Ok. . . . . .”
“Ai thế?” Tôi hỏi.
Chị tôi thần sắc phức tạp nhìn tôi, nói, “Lí Minh Ngôn.”
“Anh ấy xong rồi à?” Tôi vui mừng quá đỗi, liên tục hỏi, “Anh ấy xong
rồi sao? Hai người nói như thế nào? Chị có nói chúng ta ở không? Anh ấy
hiện tại ở đâu vậy?”
“Anh ấy nói lập tức lại đây tìm em.”
“Vâng vâng, tốt lắm, vừa lúc chị cũng có thể tự đi chơi.” Tôi cười tủm tỉm đáp.
Chị tôi ngồi vào ghế bên cạnh, trong ánh mắt mang theo chút lo lắng, chị ấy nhìn tôi nói, “Em gái à, chị cảm thấy Lí Minh Ngôn là người tốt,
nhưng anh ấy không thích hợp với em. Hơn nữa nói chuyện tình yêu này
phải nói hai bên cân bằng mới được, em quá yếu. Nói ra nữa thì vài ngày
sau chúng ta phải đi. . . . . .”
“Ôi, chị nghĩ nhiều quá rồi! Chỉ là gặp gỡ bạn bè, cũng không có gì quan trọng đâu!” Tôi vội vàng cắt lời chị tôi. Nói như vậy thực không được
tự nhiên, giống như tôi phải vội vàng theo đuổi anh ấy vậy. Cho dù tôi
thật sự có ý niệm muốn hẹn hò với anh, cũng đừng nói rõ ràng đả kích
người như vậy chứ. >”<
“Được rồi, thuận theo tự nhiên.” Chị ấy cười nói.
Làm xong móng tay tôi đi ra đường dành riêng cho người đi bộ, đối diện
đường bên kia có một chiếc Wrangler đang dừng. Lúc này mặt trời đã lặn,
tôi cũng rất ngạc nhiên khi mình có thể nhìn thấy Lí Minh Ngôn ngồi ở
trong xe thật xa đằng kia. Tôi nhanh nhảu chạy đến trước mặt anh, cười
hì h