
có hi vọng, còn không bằng sớm chấm dứt
đi, miễn cho cuối cùng lại hại người hại mình. Vĩnh Hạo đối với cô cũng
xem là tốt, tôi nghĩ điểm ấy hẳn là cô có chuẩn bị.”
Bộ Yên bắt lấy cổ tay Lâm Miểu : “Miểu Miểu, hôm nay tôi hiểu rõ,
nhưng mà tôi thương tâm chính là hắn vì sao không thể đi xa một chút.
Tôi thực hối hận không có nghe cô từ vừa mới bắt đầu liền phủ nhận cùng
hắn cùng một chỗ, tôi hẳn là so với hắn còn muốn sợ hãi người khác biết
rõ quan hệ của bọn tôi. Hiện tại tôi mới biết được, cô cũng là vì tốt
cho tôi, không phải ghen ghét tôi.”
Lâm Miểu bật cười: “Tôi tìm không ra lý do ghen ghét của cô.”
“Bởi vì, bởi vì dù nói thế nào, hắn đều là con cháu thế gia.” Bộ Yên
nhìn Lâm Miểu cũng không có tức giận, tức thì yên tâm nói ra: “Cùng hắn
cùng một chỗ, xác thực rất có thân phận.”
“Tương lai cô có tính toán gì không?” Lâm Miểu thay đổi chủ đề, cô
không muốn đả kích Bộ Yên, cái gọi là loại thân phận này, không cần cũng được. Loại này thân phận Đàm Hoa Nhất Hiện (phù dung sớm nở tối tàn)
giống như thời hạn rau dưa giữ tươi như vậy là ngắn ngủi như thế, hơn
nữa cho tới bây giờ đều là người đời chê cười. Lâm Miểu thấy rất rõ
ràng, cho nên mặc dù bắt đầu một chút cảm tình kia đều đã thăng hoa
trong tình hữu nghị lẫn nhau. Có lẽ, loại hữu nghị này có thể duy trì
liên tục cả đời, có lẽ, sẽ tiêu vong trong năm tháng dài dằng dặc và
ngắn ngủi . . . . . .
“Đương nhiên là tiếp tục việc học. Còn có một năm tôi sẽ tốt nghiệp,
tôi không có lý do gì buông tha. Lâm Miểu tôi so ra lại kém cô, dù không bằng, nhưng có một chút tôi học được mười phần.”
Lâm Miểu cười hỏi: “Là cái gì?”
“Theo tôi biết đến một khắc này, tôi liền không có gọi điện thoại cho hắn. Tôi tự động biến mất trước mắt hắn.”
Lâm Miểu khen ngợi nói: “Làm tốt lắm! Biết mình là ai, điều này rất
quan trọng. Kỳ thật ngẫm lại, cô nhận được cô muốn, Vĩnh Hạo cũng nhận
được hắn muốn. Cho nên thái độ của cô đúng, không phải nữ nhân chúng ta
tuyệt tình, mà là nam nhân để cho nữ nhân chúng ta không thể không tuyệt tình.”
“Cám ơn cô, Lâm Miểu. Nghe xong lời của cô, trong nội tâm thoải mái
nhiều hơn. Kỳ thật tôi so với đại đa số nữ hài cùng tuổi không biết là
may mắn nhiều hay ít!”
Lâm Miểu gật đầu: “Ngàn dặm để có một ngày lâu dài, thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn. Náo nhiệt qua, cũng không uổng quen biết một
hồi. Chắc chắn qua ngày sau, cô sẽ may mắn lựa chọn hôm nay. Cô có thể
tự nói với mình, ta mặc dù thua, nhưng cái giá của ta vẫn còn, tư thế
cũng không tệ lắm, cho nên tuy bại nhưng vinh.”
Lâm Miểu đột nhiên cũng muốn thông, nguyên lai cái gương tác dụng
tinh diệu như thế, hắn làm chúng ta càng thấy rõ chính mình. Có một ngày chính là một ngày, lúc ngày nào đó tình yêu không còn, vậy hãy yêu hết
lòng. . . . . . Cũng không uổng yêu nhau một hồi. Đời người phong cảnh
hai bên đường thường làm cho người dừng chân, giữa con đường đời người
cũng có vô số ngã rẽ. Khi ngươi bị bụi gai ven đường hoặc hoa hồng đâm
trát đến đầu rơi máu chảy thì lúc bên người bầu bạn quay đầu rời đi thì
ngươi dừng lại chỉ có thể tiếp tục làm cho vô tình mà tiếp tục đâm xuyên qua thân thể của ngươi, bụi gai biến thành nước mắt mà chết.
Bộ Yên đi, nhìn qua bóng lưng lạnh lẽo của cô ấy, Lâm Miểu biết rõ
vết thương của cô vẫn còn . . . . . . vết thương có thể khép lại cũng
không phải vết thương. Chính là chúng ta không cách nào thao túng ý nghĩ của người khác, chỉ có thể tự chúng ta làm tốt.
Giang Tu Nhân về đến nhà, nhìn thấy Lâm Miểu nằm ở trên giường, nước
mắt còn ở tại khóe mắt. Hắn bị sợ nhảy dựng, cảm xúc của Lâm Miểu luôn
có thể đơn giản tác động tâm Giang Tu Nhân hắn.
Hắn tỉ mỉ mà lau nước mắt cho vợ: “Miểu Miểu, Miểu Miểu của anh, là ai làm cho em thương tâm như thế?”
Lâm Miểu tỉnh lại, nhìn thấy Giang Tu Nhân lau nước mắt cho mình, cô chán ngán kêu một tiếng: “Ông xã. . . . . .”
Nhìn thấy Giang Tu Nhân phong trần mệt mỏi, Lâm Miểu nghĩ, bao nhiêu
người, bao nhiêu chuyện, được mai táng ở trong trí nhớ, đúng , sai , đẹp , xấu , cũng không quan trọng. Quan trọng là, những người kia đã từng
sống trước mặt, thời thời khắc khắc đều quay chung quanh tại bên cạnh
thân thể của mình, đi tới chỗ nào mình cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch. Có một số việc, bắt đầu liền định trước kết cục rồi, nhưng mà, chúng ta không thể không thực tế một lần, thẳng đến đầu rơi máu chảy, tự mình
giám chứng thế gian có chút đường, là đi không thông .
Đầu thu gió tiến vào, bức màn bị nhấc lên nổi một góc. Ánh sáng nhàn
nhạt chiếu vào trên bệ cửa sổ trên một chậu nước. Chậu thủy tinh trong
suốt, gốc trắng noãn, lá xanh mở ra.
Giang Tu Nhân ôm lấy Lâm Miểu, lặng yên nhìn ngoài cửa sổ.
Lâm Miểu giãn ra trong ngực của hắn, nói tỉ mỉ chuyện Bộ Yên. . . . . .
“Bà xã. . . . . .”
“Ân.”
“Em không phải Bộ Yên, anh không phải Vĩnh Hạo. Cho nên em không cần cảm thấy có liên hệ mật thiết.”
“. . . . . .”
“Anh so với em nghĩ giống như còn muốn yêu em. . . . . . Có đôi khi
anh hi vọng mình có thể yêu ít một chút. . . . . . Kỳ thật anh so với em sợ bị thương