
rác mua biên lai, Lâm Miểu nói rõ cám ơn, đối
với Tiểu Ái cười nói: “Buổi tối tìm cậu.” Lập tức muốn rời đi. Tiểu Ái
còn đang lơ mơ, gật gật đầu.
“Tiểu thư, có thể hay không biết rõ tên của cô?”
Lâm Miểu đầu đều cũng không quay lại: “Không thể.”
“Ta hay không lý giải vì qua sông đoạn cầu?” Nam nhân kia phát ra tiếng cười cởi mở .
Lâm Miểu khoát khoát tay, vừa đi vừa nói chuyện: “Của anh giữ lại này cố chấp a.”
“Tôi rốt cục hiểu được Giang Tu Nhân tại sao phải cưới cô làm vợ, Lâm Miểu.” Hắn thành công làm cho Lâm Miểu đứng lại. Lâm Miểu nhìn hắn:
“Chu tiên sinh, có thể hay không có chút ý mới?”
“Lâm Miểu, tôi là Chu Vĩnh Hạo. Tôi cùng Giang Tu Nhân làm 4 năm cùng trường .”
“A, nguyên lai đây là nguyên nhân anh tặng tôi quần áo ?” Lâm Miểu bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ.
Chu Vĩnh Hạo lắc đầu: “Nguyên nhân là tôi muốn đuổi theo cô. Hai
chúng tôi gần đây đều là hắn thắng một nửa, tôi thắng một nửa. Trận đấu
lại bắt đầu .”
Lâm Miểu vươn tay, cầm thật chặt Chu Vĩnh Hạo, vô cùng chân thành
nói: “Soái ca, tôi chân thành chúc anh sớm ngày thành công. Nhưng là tôi có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không?”
Chu Vĩnh Hạo nhún nhún vai.
“Anh biết công dụng lúc ban đầu của vĩ ca (viagra) là cái gì không?”
Chu Vĩnh Hạo lại nhún nhún vai.
” Là trị liệu tâm huyết quản tật bệnh , về sau một Y Sinh trong lúc
vô tình phát hiện loại thuốc này đối với trị liệu bệnh liêt dương có
hiệu quả. Từ nay về sau, loại này thuốc ứng dụng rộng rãi, thiết thực
trong lâm sàng, cải biến cuộc sống của nam nhân rất nhiều.”
Chu Vĩnh Hạo giống như khắc sâu nhìn bóng lưng xuất thần của Lâm Miểu. . . . . .
Buổi tối Lâm Miểu cùng Giang Tu Nhân lại đến CD, nhìn thấy Chu Vĩnh
Hạo, Tiểu Ái giống như rất khẩn trương, nhìn thấy bộ dạng Lâm Miểu không thèm để ý chút nào, Tiểu Ái không khỏi nhìn Lâm Miểu vài lần.
Giang Tu Nhân nhìn thấy Chu Vĩnh Giai chuyện tình cảm bên ngoài giờ
đắc ý làm cho bản thân Chu Vĩnh Hạo cực kỳ ngoài ý muốn, không nghĩ tới
Lâm Miểu căn bản là không có nói cho Giang Tu Nhân chuyện đã xảy ra hôm
nay. Hắn cho rằng hai vợ chồng này nhất định là đã tính trước đến nơi
đây.
Giang Tu Nhân trợn to hai mắt: “Chu lão tam? ! Cậu còn chưa có chết nha? !”
“Giang lão nhị, cậu cũng không chết mình làm sao có thể không còn sống? Lâm Miểu, chúng ta lại gặp mặt.”
Giang Tu Nhân phủi một cái, Lâm Miểu nhún nhún vai, không có lên
tiếng. Chu Vĩnh Hạo đi đến bên người Lâm Miểu, hắn không có nhìn Lâm
Miểu: “Lâm Miểu, bảo trọng.” Lâm Miểu chỉ có thể nắm chặt quả đấm của
mình, làm cho mình tâm tình bình phục. . . . . .
Lâm Miểu từ trong túi lấy ra một tờ biên lai, đối Tiểu Ái nói: “Đây
là biên lai dùng danh nghĩa Chu Vĩnh Hạo tiên sinh quyên tặng cho quỹ từ thiện khoa mắt bệnh viện. Cái quỹ này trước ở Hoa Hạ làm từ thiện được
tốt nhất, có thể tín nhiệm. Mời chuyển giao thay.”
Tiểu Ái nhận lấy xem xét, vẻ mặt nhịn không được run rẩy, Lâm Miểu
này, may mà nàng nghĩ ra, nàng dùng danh nghĩa Chu Vĩnh Hạo quyên ra
quần áo giá cả ngang nhau hơn 250 nguyên.
Giang Tu Nhân nói cho Lâm Miểu, hắn vào hôm nay trước kia cũng không
biết Chu Vĩnh Hạo này lại là người của Chu gia: “Trong này nhìn thấy, ta mới hiểu được, nguyên lai hắn xuất thân thế gia vọng tộc.”
“Quan hệ của các người rất kém sao?” Lâm Miểu tò mò hỏi.
“Em cũng thấy đấy, hắn là rất thích làm người náo động, hắn luôn tránh anh.”
Lâm Miểu không lưu tình chút nào giễu cợt Giang Tu Nhân: “Ai kêu anh cùng hắn, đều là Hoa Hồ Điệp, hắn không tìm anh tìm ai?”
“Kỳ thật trước hôm nay anh đối với hắn không có hảo cảm, nhưng hiện
tại anh cảm thấy được người khác cũng không tệ lắm. Ở trường học hai
chúng ta bất kể náo loạn thế nào, hắn đều không dùng gia thế đi ra áp
ta.”
Lâm Miểu gật gật đầu. Khi đó, ba ba Giang Tu Nhân chỉ mới là một bí
thư thị ủy, đặc biệt ở thủ đô khi bọn hắn học ở đại học công an, vẫn
thật là cái gì cũng không phải.
Lâm Miểu ở ngày cuối cùng nghênh đón tuyết đầu mùa ở thủ đô, nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống, những bông tuyết trắng bay khắp trời, bồng bềnh
rơi vào trong lòng đất mẹ, tấm lòng của đất phổ biến rộng rãi, nàng bao
dung tất cả hỉ nộ ái ố của thế gian, tiếp nhận mưa xuân, tuyết đông, gió hè, sương thu. Đối với một trận tuyết đầu mùa này, mọi người đưa cho
nhiệt tình thật lớn, không có người phàn nàn thời tiết rét lạnh, mọi
người thong dong tiếp tục cuộc sống của mình.
Giang Tu Nhân hiểu rất rõ Lâm Miểu nói ra: “Miểu Miểu, cả kinh thành, anh nghĩ không có người so với em càng hy vọng trận đại tuyết này.” Lâm Miểu lớn tiếng kêu gọi: “Làm cho bão tuyết tới mạnh liệt hơn chút ít
a!”
Da dày Lycra màu đen sáng bóng quần bó sát người bọc đôi chân căng
đầy thon dài của Lâm Miểu, một kiện quần áo lông dê tơ màu đen, một đôi
giày bó cao màu đen làm cho dáng người Lâm Miểu uyển chuyển nổi bật
không thể nghi ngờ, đặc biệt quần túi bó sát người bao ở dưới cái mông
ngạo nghễ ưỡn lên làm cho Giang Tu Nhân yêu thích không buông tay. Áo
lông chồn khoác ngoài màu cam đó bắt mắt như vậy, làm mọi người đi qua
mắt không tự chủ nhìn lên. Lâ