
ng nhau.” Bà Hiệp nghiền ngẫm mỉm cười: “Ta cùng bà nội
nghe từ con bé Linh nói rất nhiều chuyện về con.”
Nguyên Hạo
vừa nghe thấy tên em gái liền nhíu mày, vừa rồi đưa người nhà đến sân
bay, hai người còn ầm ỹ cả lên ở trên xe, không có Tương Quân ngăn cản,
hai người bọn họ liền một đường ầm ỹ đến sân bay, cuối cùng Nguyên Linh
xuống khỏi cửa xe, còn ngây thơ đá lốp bánh xe của anh.
“Nguyên Linh…” Anh không khỏi kinh hãi, nha đầu chết tiệt kia sẽ không thọc gậy bánh xe anh chứ? “Nó từ nhỏ tính tình đã vậy.”
Anh nói về
thời điểm bốc đồng của em gái mình, thế nhưng tuyệt không chột dạ, tính
tình đại thiếu gia của anh rõ ràng là cũng không tốt hơn bao nhiêu: “Nói chuyện có khi không biết nặng nhẹ, mong bác không lấy làm phiền lòng.”
“Ha ha…”
Tiếng phì
cười ngắt ngang lời nói vắt hết óc suy nghĩ của Nguyên Hạo, phải biết
rằng cái quỷ “lời nói khó nghe của Nguyên Linh” có bao nhiêu muốn lấy
mạng anh.
“Điểm này
nhưng thật ra con cùng Tiểu Linh giống nhau như đúc, con thực lo lắng
cho ấn tượng đối của bác và bà đối với con nhỉ! Không sao, Nguyên Linh
nói rất nhiều lời hay về con.” Bà Hiệp cười không thể át, hơn nữa Nguyên Hạo vẻ mặt kinh ngạc, vui mừng không thôi.
Gặp quỷ, làm sao có thể?
“Hồi nhỏ em
cùng Tiểu Linh đều thực sùng bái anh.” Tương Quân cũng phì cười không
nhịn được, xoa bóp cánh tay cứng ngắc của anh: “Bạn ấy vẫn lấy anh làm
kiêu ngạo.”
Cô chạm vào
anh, Nguyên Hạo liền đem lực chú ý phóng ở trên người cô, một loại tên
là dịu dàng gì đó che kín mắt anh, một mặt toàn bộ trầm tĩnh lại.
“Phải không? Anh không biết.” Ai quản Nguyên Linh sùng hay không sùng bái anh, lỗ
tai anh chỉ tiếp thu Tương Quân từ nhỏ cũng rất sùng bái anh: “Nhưng dù
sao hiện tại anh đã biết.”
Khóe miệng
mỉm cười mang theo trêu tức, Tương Quân trong khoảng thời gian ngắn
không biết vì sao anh lại cười với cô như vậy, sau đó nhớ lại mới phát
hiện, cô lộ ra là cô từ nhỏ đã sùng bái anh, cái này giống như là nói
với anh, cô từ nhỏ đã thầm mến anh!
Mặt cô đỏ,
tay cô dừng lại ở cánh tay anh nháy mắt rụt về, nhưng Nguyên Hạo nhanh
tay lẹ mắt, lập tức bắt lấy, ở lòng bàn tay vuốt ve, động tác vô cùng
thân thiết làm cho Tương Quân mặt càng đỏ, căn bản không dám quay đầu
xem biểu tình của bà và mẹ, hai người đó nhất định sẽ cười cô.
“Nói nữa sẽ
muộn, sẽ không mua được mấy thứ, anh mau lái xe.” Tương Quân da mặt mỏng thúc gịuc, muốn rút tay lại, nhưng không thắng được lực đạo của anh.
Nguyên Hạo
dùng ánh mắt nhìn chăm chú làm cho phụ nữ hòa tan, nhìn cô từ đầu đến
chân một lần, cuối cùng mới hành động có điểm không đứng đắn, nhưng lại
gợi cảm động lòng người, buông tay ra, lướt qua người cô để thắt dây an
toàn cho cô, cố ý cho động tác sát vào để mặt anh kề sát mặt cô, ỷ vào
góc chết thị giác, Nguyên Hạo làm ra hành vi cực kì không trang trọng,
chuồn chuồn lướt nước hôn vào cánh môi khẽ run của cô, sau đó thối lui.
“Chúng ta
liền xuất phát đi.” Tiếp theo làm ra vẻ mặt không có gì, nắm tay lái
khởi động xe, nghe theo bác Hiệp chỉ thị, đi tới địa điểm mua đồ.
“Nghe Tiểu
Linh nói, con bé sẽ kết hôn, muốn trước khi kết hôn mang cha mẹ ra nước
ngòai mừng năm mới, nó nói đây là một lần cuối cùng cha mẹ ra nước
ngoài, thật sự là một cô gái tốt.”
“Từ nhỏ cha con đã chiều nó, cho nên nó tùy hứng quá, bình thường nó hay đến quấy rầy, thật sự ngại quá.”
Nguyên Linh
bởi vì có mấy lần hẹn Tương Quân về nhà ăn cơm qua đêm, kết quả bị anh
chặn lại cướp người mà không vui, cô mới dời đi mục tiêu, nói muốn đến
nhà Tương Quân chơi, cũng gặp mẹ cùng bà nội cô, con bé này, thật sự là
tức chết anh.
“Không thể nào, chúng ta thật sự hoan nghênh con bé đến, đương nhiên cũng hoan nghênh con.”
Bà nội Tương Quân, bà Hiệp cùng Nguyên Hạo nói rất nhiều chuyện, cũng chỉ có Tương
Quân còn ngơ ngác ngồi ở ghế kế bên, chưa hết kinh hồn về cử chỉ lớn mật vừa rồi của anh.
Anh làm sao
có thể to gan như vậy? Anh còn có mặt mũi mắng Nguyên Linh trắng trợn,
mẹ cô cùng bà nội đều ngồi ở phía sau, anh không sợ bị thấy sao? Nếu như bị thấy thì làm sao bây giờ?
Hai gò má đỏ dấu không được, không chịu biến mất, Tương Quân bụm mặt, hi vọng mẹ và
bà nội không có thấy…Hẳn là không có đi? Bọn họ ba người tán gẫu vui vẻ
như vậy, biểu hiện của mẹ và bà nội cũng thực bình thường, cho nên hẳn
là không có bị thấy, thật tốt quá!
Tương Quân
thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ hai má bằng phẳng cân bằng cảm xúc, tiếp theo quay đầu hỏi mẹ: “Mẹ, tối hôm nay ăn lẩu được không?”
“Ha ha…”
Tương Quân
vừa quay đầu lại, nhìn vào mắt mẹ, mẹ cô liền cười ra, cô nghi hoặc khó
hiểu, lại chuyển hướng bà nội, mà vẻ mặt bà nội cũng rất muốn cười.
“Chuyện gì
hay mà cười như vậy? Trên mặt con có cái gì sao?” Từ động tác nhường mày bỉu môi của mẹ và bà nội, cô thật sự không hiểu nổi rốt cuộc vấn đề là
làm sao.
Nguyên Hạo
‘xoát’ môt tiếng lấy ra khăn giấy, đem giấy đưa tới trước mặt cô, một
tay khống chế tay lái, thần sắc tự nhiên nói: “Thật có lỗi, là lỗi của
anh.”
Cái gì lỗi của anh? A….
Tương Quân
hỏa tốc cầm lấy giấy, quay đầu ké