
ực kỳ phóng khoáng, ngòi bút mạnh mẽ hất thẳng lên trên, không
hạ xuống. Việc Đồ Nhiễm cần làm chỉ là đề tên người đi công tác vào là
được.
Mọi người trong công ty đều biết, chỉ cần Cố Viễn Hàng ra
ngoài, tất sẽ dẫn theo Đồ Nhiễm, hơn nữa mỗi lần đều bảo phòng hành
chính truyền đạt mệnh lệnh, tuyệt đối không đích thân mở lời, ra vẻ
tránh lời gièm pha. Cái kiểu giấu đầu hở đuôi như thế, khiến cho tin đồn đào hoa này khắc sâu vào lòng người như đinh đóng cột. Huống hồ, người
nam trẻ trung mang đầy khí chất của người thành đạt, người nữ vừa mới
kết hôn lại yểu điệu thướt tha, hai người như vậy dù không ghép lại với
nhau, cũng vẫn là đề tài hay cho mọi cuộc trà dư tửu hậu.
Trong
mắt người khác, người đàn ông này tuyệt đối không phải là hình tượng đàn ông tốt, đã cưới vợ mà vẫn chơi bời bên ngoài. Mới đầu cưới cô con gái
độc nhất của ông chủ, giờ đủ lông đủ cánh, trong nhà đã không quản nổi
anh ta nữa. Nhưng người này ngoại hình rất khá, phong độ ngời ngời,
trong mắt không ít thiếu nữ rõ ràng là anh chàng háo sắc đáng yêu, xấu
xa, quyến rũ, cho dù có nhân viên nữ mới vào không biết cao thấp, ngồi
tót lên đùi Cố Tổng trước mắt mọi người thì anh ta cũng chỉ nở nụ cười
bỡn cợt, hoàn toàn không có ý chối từ.
Còn Đồ Nhiễm vừa chưa
ngồi lên đùi, tướng mạo cũng chẳng thuộc hàng quốc sắc thiên hương, lại
có thể diễn vai nữ chính của mọi tin đồn, oan khuất biết bao.
Một hôm, hiếm khi Cố Viễn Hàng ở lại công ty, bỗng dưng thấy khát, không
gọi thư ký bưng trà rót nước mà đích thân đi tới phòng trà nước dành cho nhân viên.
Một lát sau, có cấp dưới muốn vào trong nghỉ ngơi, không khỏi chứng kiến một màn mờ ám.
Đồ Nhiễm đang đun cà phê, còn Cố Viễn Hàng đứng ớ gần đó, một tay đút túi
quần, một tay cầm tách trà, mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng thướt tha,
sơ mi nhạt màu, váy ngắn bó sát của cô nàng OL[13'>, vừa uống vừa ngắm
nghía, điệu bộ rất lấy làm ưng ý.
[13'> Office Lady: Cô nàng công sở.
Hai bên đều không lên tiếng, chỉ có bình cà phê thỉnh thoảng lại phát ra
tiếng kêu ùng ục, mùi cà phê thơm lừng theo hơi nóng lan tỏa khắp phòng, trong giây lát, không khí như cũng bảng lảng, mơ hồ theo làn hơi mờ ảo
đẹp đẽ.
Người chứng kiến nhanh chân rút lui, lại thêm mắm dặm
muối, ngập ngừng, lấp lửng đi kể vung vít khắp nơi, như vầy như vầy, mọi người đều hiểu.
Đồ Nhiễm cầm tờ giấy đi công tác, nhìn lướt qua danh sách đồng nghiệp, thêm cô và Cố Viễn Hàng nữa, tổng cộng là bốn
người, khẽ thở phào, nhưng nhìn lại lịch trình thấy phải ở ngoài ba đêm, lập tức lại thấy khó chịu.
Lý Đồ bước đến cười hềnh hệch, ghé sát vào phía cô:
- Nghe nói bà chị già lại bị khâm điểm theo đức ngài đi tuần đó phỏng?
Đồ Nhiễm chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhanh tay gấp gọn tờ đơn đăng ký làm đôi, nhét vào tập hồ sơ.
Lý Đồ vẫn không buông tha:
- Rõ rành rành là cố tình tạo cơ hội và dư luận đây, không biết mệt nhỉ,
muốn chơi trò ngoại tình mà lại phải giở những thủ đoạn này ra, xem ra
anh ta không chỉ muốn có được con người chị, mà còn muốn cả trái tim
chị. Đi con đường này, đường xa gánh nặng, hoặc là phải thật chắc chắn,
hoặc là dứt khoát bỏ đi, hay là về nhà cho chồng chị nuôi.
Đồ Nhiễm không thừa nhận:
- Đừng nói mò, vốn chẳng có chuyện gì, cũng bị lũ các cậu tam sao thất bản cho thành có chuyện.
Chẳng qua là một người đàn ông quen thói mèo mỡ, muốn chơi trò lung lạc kiểu
viên đạn bọc đường, khiến thủ đoạn trông có vẻ cao siêu, chắc chắn sẽ
không ngu ngốc tới mức vẫn coi cô là một cô gái bé bỏng rạo rực lòng
xuân, làm xằng cũng phải có chừng có mực.
Lý Đồ đâu dễ bị cô qua mắt như vậy, chỉ ngược vào cô:
- Chị cứ thế này, coi như là đã tu luyện thành tài, cứ im im tỉnh rụi mà
khiến người ta bồn chồn, day dứt, không buông ra được. Mấy cô bé con dễ
dàng sa bẫy, người ta lại không thích, không tốn công sức thì không có
tính thách thức. Chị nói xem, rốt cuộc là anh ta bị chị lừa, hay là chị
chiều theo ý anh ta?
Không còn cách nào khác với cậu ta, Đồ Nhiễm đành nói thẳng:
- Có những chuyện nếu không làm rõ ra thì không tính là chuyện gì hết,
ngược lại lúc này, mọi người vẫn coi như khách khí với tôi, làm chuyện
gì cũng có thể thuận buồm xuôi gió đến cùng, cũng chẳng có gì là xấu, cứ thế đi.
Lý Đồ lắc đầu, ngân nga như hát tuồng:
- Chị
chỉ nghĩ một, mà không biết nghĩ mười. Chúng ta làm nghề thuốc, luôn có
quan hệ với bệnh viện, chỗ chồng chị cũng là khách hàng lớn ở đây,
thường xuyên qua lại. Em biết chị là người thế nào, không nói ra người
ta cũng biết, chuyện này mà một đồn mười, mười đồn trăm, những lời khó
nghe đến tai chồng chị, chị cũng không thấy sao à? Cho dù cây ngay không sợ chết đứng, chị thấy không sao, nhưng chồng chị ở bệnh viện còn có
thể ngẩng đầu lên làm đàn ông được không? Đàn ông sợ nhất là gì? Sợ nhất trên đầu có hai cái sừng to. Cái sừng ấy là do quảng đại quần chúng
dùng sức mạnh dư luận cực kỳ to lớn cắm vào giúp, cũng giống như vòng
kim cô của Tôn Ngộ Không, người thường không gỡ xuống được, cả đời này
phải mang theo. Người ta thường nói làm phụ nữ khó, phụ nữ sợ bị thêm