
ông đó kéo vào
trong lòng. Mấy người đi cùng hoặc đã quen mà vờ như không nhìn thấy,
hoặc cười cợt hùa theo. Cánh tay gã đàn ông từ từ trượt xuống dưới, tới
eo cô bèn khẽ nắn một cái.
Chuyện tiếp theo xảy ra rất nhanh,
anh nghe thấy một tiếng động đanh gọn, khi anh định thần lại, Đồ Nhiễm
đang đứng thẳng nơi đó, tay phải vẫn còn giơ lên trên không trung.
Xem chừng người đàn ông đó đã say bét, cái đầu to cộ bỗng bị người ta giáng cho một đấm ngã nhào vào thùng rác phía trước. Mấy người bên cạnh sực
tỉnh, vội chạy ra đỡ, gã say tuôn lời tục tĩu:
- Con ranh này vờ vịt đấy à, thanh cao lắm đấy, chẳng phải ra ngoài bán sao, mày không
bán thì có kiếm được tiền không? Ai mà biết được mày bán bao nhiêu lần
rồi, tao sờ một tí là coi thường mày chắc…
Đồ Nhiễm chẳng nói chẳng rằng, nhấc chân đạp một phát lên người hắn, mặt hằn lên vẻ căm ghét, sẵn sàng ăn thua đủ.
Lục Trình Vũ nhìn mà khoái chí.
Cô mặc váy dài, một tay nhấc gấu váy, khuỷu tay kia ngoắc một cái túi nhỏ, mỗi lần đạp lại dồn sức vào gót chiếc giày cao gót mảnh, trông vừa yểu
điệu thướt tha vừa bừng bừng khí thế.
Mọi người can ngăn không được, gã kia vừa giãy giụa định bò dậy thì lại bị cô bồi cho một cước, nhịn đau rống lên:
- Gọi 110, gọi 110[3'> đi, tôi muốn báo cảnh sát.
[3'> Số điện thoại nóng của lực lượng cảnh sát cơ động Trung Quốc, tương tự như lực lượng 113 ở Việt Nam.
Đồ Nhiễm nói:
- Báo cảnh sát mau, đừng phí hoài công bao nhiêu người làm chứng thế này, nếu không ông giở trò lưu manh cũng phí công.
Những người hóng hớt lại ồ lên xúm vào, người đi cùng lo cứ thế này sẽ ảnh
hưởng không tốt, ai nấy đều khuyên gã đàn ông kia lên xe. Gã kia tuy vẫn hơi sợ hãi, nhưng lại cảm thấy uất ức, nhất thời không nuốt trôi cục
tức này, làu bàu chửi bới. Đồ Nhiễm xông lên làm bộ định đá thêm mấy
phát nữa.
Lục Trình Vũ thầm nghĩ đá thế còn chưa đủ hay sao, vội chạy tới kéo cô lại, mồm vẫn ngậm thuốc, không nhịn được cười:
- Cái gót giày nhọn thế kia, đừng giẫm chết người ta chứ, em cũng được xả giận rồi, thôi bỏ đi.
Mọi người đã giải tán hết, Đồ Nhiễm ngồi trên bậc thềm ở cửa, cởi giày ra kiểm tra gót giày, nhân tiện phê bình Lục Trình Vũ:
- Anh xem trò vui chán chê nhỉ, thấy em bị người ta bắt nạt mà không thèm ra giúp, em nhìn thấy anh từ lâu rồi.
Lục Trình Vũ cười:
- Sao anh thấy em khoái chí lắm mà, nên anh chẳng dám làm phiền.
Cô lườm anh:
- Đừng viện cớ, em thấy đám bác sĩ bọn anh chả có mấy lương y, còn cặn bã thì sóng sau dồn sóng trước.
Anh nói:
- Người như em chính là chất xúc tác khiến hệ thống y khoa càng thêm mục
nát, đừng có đùn đẩy trách nhiệm, đào tạo ra một đám cặn bã như vậy,
công lao của bọn em chẳng ít đâu. Đã bảo con gái con nứa đừng làm nghề
này nữa mà chẳng chịu nghe gì cả.
Thấy anh nghiêm túc như vậy, Đồ Nhiễm lại thấy vui:
- Xem ra anh rất có thành kiến với công việc của bọn em nhỉ, vơ đũa cả
nắm thế là không tốt đâu. Em tin trong số bọn em vẫn có nhiều người tốt
hơn, trước đây đi làm ít nhiều cũng đã tiếp xúc qua. – Cô xỏ giày vào,
không nhịn được làu bàu. – Tiền bỏ ra lại đổ sông đổ bể rồi.
Lục Trình Vũ ngồi xuống bên cạnh cô:
- Thật đấy, đừng làm nghề này nữa.
Cô nhỏ giọng đáp lại:
-Anh thì biết gì.
Anh nghiêng đầu nhìn cô:
- Mấy cô gái trẻ như em, kiếm tiền là để tiêu linh tinh, nay mua quần áo, mai mua mỹ phẩm, vung tay quá trán, quẹt thẻ tín dụng quá mức là lại
cuống lên kiếm tiền, có mệt mỏi không? Nếu không em nói cho anh nghe, em muốn gì, anh mua cho em.
- Mua anh. – Đồ Nhiễm cười, đưa tay chọc chọc lên vai anh. – Chàng bác sĩ trẻ ơi, anh không mua được đâu.
Anh khẽ nắm lấy tay cô, giọng khàn đi:
- Vậy thì chưa chắc.
Lúc nói câu này, vẻ mặt anh rất lạ, hơi ranh mãnh, lại có phần mập mờ.
Thấy hay ho, Đồ Nhiễm càng muốn trêu chọc, cô ghé sang, thổi khẽ vào tai
anh. Hai má cô ửng hồng, mắt long lanh, hơi thở mang theo mùi rượu nhàn
nhạt và mùi hương phụ nữ dịu dàng, vấn vít. Thần trí anh chao đảo, cúi
đầu hôn cô. Hơi thở nam tính nhẹ lướt từ môi lên tai cô, trong tiếng tim đập vang động trời đất không biết của ai, cô nghe thấy anh nói:
- Tới chỗ anh nhé?
Chuyện này không nói rõ được là đã xảy ra như thế nào, dục vọng nguyên thủy
như đám cỏ dại điên cuồng mọc sau cơn mưa, khiến người ta khó lòng mở
miệng.
Hoặc giả vì người con gái ngoại hình xinh đẹp, làn da mịn màng, thân hình mỹ miều, lại hết sức dẻo dai, mặc cho anh vần vò tới
lui, miệng nũng nịu, rên rỉ, trêu chọc chết người, như thể đang nhen lên một ngọn lửa. Anh bị đốm lửa cứ chạy lên chạy xuống này lôi kéo, toàn
thân sôi sục trong kích thích, tới tận trước khi xong chuyện, mọi thứ
đều rất hoàn mỹ.
- Có lẽ tối nay em uống say quá rồi. – Đồ Nhiễm khom người, chống tay lên nói với anh. – Có phải đàn ông luôn thích giở trò sàm sỡ không?
Anh sững người, hỏi ngược lại:
- Có phải phụ nữ sẽ không để ý tới việc bị người đàn ông họ có thiện cảm giở trò sàm sỡ không?
Cô không đáp, cười cười đứng dậy, xuống giường mặc quần áo rồi mới nói:
- Ga giường này của anh bao lâu rồi chưa thay? Còn nữa, anh nhớ giới
thiệu thêm