
tỉnh
dậy, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Im ắng như tờ.
Cô cảm thấy hơi buồn cười, bình thường vào giờ này, bà ngoại đã dậy sớm,
ra ngoài ban công, vung tay đá chân từ lâu, bây giờ nắng mai rực rỡ, sao bà lại lười thế, chẳng lẽ bà ngủ say quá?
Cô trở dậy đánh răng
rửa mặt, thấy cửa phòng bà không đóng, thầm đoán có lẽ tối qua bà cụ ngủ không ngon nên cũng không vào xem, cố tình nhẹ chân nhẹ tay. Xong xuôi
cô đi thẳng ra ngoài mua một ít miến và bánh rán, hai món này bà ngoại
rất thích ăn.
Hôm qua bà ngoại bảo cô mua mấy loại thuốc bà hay
uống và món bánh xốp Long Tu mà bà thích nhất, tâm trạng cô đang rối
bời, lại lười nên không đi mua, định hôm nay đi làm về sẽ mua sau, ai dè bà cụ lại có phần không vui.
Bà cụ rất ít khi như thế này, từ
trước tới nay bà luôn khoan dung, hiền hậu với con cháu, hôm nay lại như trẻ con. Lúc đó trời đã tối, hàng rong, hiệu thuốc đều đã đóng cửa, cô
chơi liền mấy ván thượng đại nhân[9'> với bà mới dỗ cho bà vui lên được
một chút.
[1'> Một loại bài của người Trung Quốc
Cô mang đồ ăn sáng về nhà, thấy bà cụ vẫn chưa dậy thì lấy làm lạ, không kịp đặt
đồ ăn xuống mà xách thẳng vào phòng bà. Cô đẩy cửa ra nhìn, bà cụ đang
nằm nghiêng trên giường say ngủ, mặt hướng ra ngoài.
Đồ Nhiễm cười:
- Bà ngoại, sao hôm nay bà ngủ nướng thế, cháu phải đi làm đây.
Nói đoạn, cô đặt đồ ăn sáng lên chiếc tủ đầu giường, khẽ lay bà.
Bà cụ không nhúc nhích.
Cô thầm nghĩ, sao lại ngủ say thế này?
Cô lại bước tới gọi bà, lay nhẹ. Tim cô thót lại, sau đó đập dồn dập, cô chầm chậm đưa ngón tay ra kiểm tra hơi thở của bà cụ.
Chân cô bủn rủn, ngồi đờ đẫn trên sàn, trừng trừng nhìn bà cụ đang nằm yên trên giường, rất lâu sau không hoàn hồn lại được.
Cô vừa khóc vừa gọi điện cho bà Vương Vĩ Lệ, bà Vương Vĩ Lệ bàng hoàng rồi òa khóc trong điện thoại. Bà cuống quýt gọi “Mẹ ơi”, vừa gọi vừa khóc
nấc lên:
- Mẹ cố tình gây khó dễ cho con phải không, mẹ đang
trách con đúng không, bình thường con đối xử với mẹ như vậy, hôm nay mẹ
lại ra đi thanh thản như thế, không liên lụy đến con, không phiền hà đến con, mẹ đang ghi thù với con, chết rồi cũng không muốn con được trọn
đạo hiếu, muốn nửa đời còn lại con sống không yên ổn…
Đồ Nhiễm
vốn định khuyên mẹ, nhưng lại cũng không ngừng khóc theo, khóc rất lâu,
lòng lại trở nên bình tĩnh. Khi hơi tỉnh táo rồi, cô bảo bà Vương Vĩ Lệ
vẫn đang nức nở:
- Con cứ gọi điện cho bệnh viện trước, rồi sẽ gọi điện cho các chú, các bác.
Bà Vương Vĩ Lệ vội nói được, rồi giục Đồ Loan mau mua vé tàu trở về, một lát sau, bà lại nói với Đồ Loan:
- Con không về được, con sắp lấy visa rồi, một mình mẹ về là được rồi…
Nghe vậy, Đồ Nhiễm lặng lẽ lắc đầu.
Chẳng bao lâu sau, bệnh viện lân cận phái người tới, nhân viên y tế kiểm tra
xong, ước đoán thời gian bà cụ qua đời là khoảng ba giờ sáng, sau đó
viết giấy chứng tử. Có người nói nhỏ một câu:
- Bà cụ giống như đang ngủ vậy, trông hết sức yên bình.
Đồ Nhiễm nghe mà xót xa, nước mắt không kìm được lại chảy xuống.
Mọi người vội vàng khuyên giải:
- Đây là phúc phần của bà cụ, không phải chịu tội chút nào, ở tuổi của bà lại có thể ra đi như thế cũng coi là nhắm mắt xuôi tay, cưỡi hạc chầu
trời, không biết phải tu mấy kiếp mới được như vậy đấy.
Người của bệnh viện vừa đến, người nhà của các cậu, các bác Đồ Nhiễm cũng tới,
mọi người khóc than một hồi, rồi lại lần lượt nói bà cụ có phúc. Mọi
người lũ lượt kéo tới đầy nhà, bậc cha chú, bậc con cháu, người nào đi
làm thì phải về công ty, tới nhìn một lúc, nói vài câu rồi đi, như thể
cưỡi ngựa xem hoa.
Đồ Nhiễm vội pha trà rót nước, sau đó mới xin công ty cho nghỉ phép, rồi lại nghe điện thoại của bà Vương Vĩ Lệ.
Bà Vương Vĩ Lệ đã bình tĩnh hơn nhiều, dặn dò cô đây là chuyện bạch
hỷ[10'>, trong tiểu khu không cho phép đốt pháo cũng không cho tổ chức lễ tang lớn, vì thế bà dặn cô đến tối thì làm vài món đồ nhắm để tiếp đãi
họ hàng, tới lúc ấy họ sẽ cùng ở lại qua đêm.
[10'> Bạch hỷ (còn
gọi là “Phúc Thọ toàn”): chỉ sự qua đời của các cụ già sống đến một độ
tuổi nhất định nào đấy (thường là trên 70), đã hưởng hết phúc thọ trên
đời, ra đi thanh thản. Đây là cách nói duy tâm của người Trung Quốc để
an ủi gia đình người quá cố.
Tất tả suốt hai ngày, Đồ Nhiễm mệt
rã rời, họ hàng cô lại nói, thời tiết nóng nực, vẫn nên đưa bà tới nhà
tang lễ sớm lúc nào hay lúc nấy.
Đồ Nhiễm không đồng ý, chỉ bật
điều hòa lên mức cao nhất. Cô nói người khác đều quàn năm ngày, bảy
ngày, bây giờ mới ngày thứ hai, cứ qua đêm nay rồi tính. Hơn nữa, ở nhà
tang lễ lạnh lẽo như vậy, không có ai bên cạnh, bà ngoại nằm lẻ loi một
mình thật tội nghiệp.
Mấy bậc cha chú đều cười, đứa bé này đúng là cố chấp.
Bữa tối ăn cơm xong, mấy người họ hàng theo lệ bày mấy bàn mạt chược, đa
phần mọi người đều thích hút thuốc. Đồ Nhiễm đầu váng mắt hoa, bị tiếng
xoa mạt chược lách cách làm cho lòng dạ rối bời, bèn khóa cửa phòng bà
ngoại lại, chợt nhớ ra công việc Lý Đồ giao vẫn chưa có thời gian làm,
bèn xuống lầu gọi điện cho cậu ta, nói rõ lý do.
Lý Đồ hỏi cô:
- Bây g