
ặt tươi cười của cô, Trần Tử Hàn cũng bất giác mỉm cười theo.
Hướng Thần đứng ngay gần đấy, ánh mắt chằm chằm quan sát hai người họ, sau đó đi lướt qua họ. Khoảnh khắc ấy cô chợt nảy ra suy nghĩ, có khi nào Trần Tử Hàn cũng đang liếc nhìn mình hay không. Nhưng khi quay đầu lại, cô
hoàn toàn thất vọng, vì Trần Tử Hàn đang âu yếm nhìn Vương Y Bối, đỡ lấy túi đồ trong tay cô ấy. Khoảnh khắc đó, trong lòng Hướng Thần dâng lên
cảm xúc khó tả, có lẽ nhiều năm về sau, ký ức của cô vẫn dừng lại ở hình ảnh lúc ấy, Trần Tử Hàn đắm đuối nhìn Vương Y Bối, dường như thế giới
chỉ còn lại hai người họ, không có bất cứ ai có thể xen vào.
Trần Tử Hàn đưa Vương Y Bối tới bến xe. Đây là thời điểm nhiều trường cùng
kết thúc học kỳ, người xếp hàng mau vé rất đông. Trần Tử Hàn xếp hàng
thay cô, còn cô ngồi bên ngoài đợi, dòng người chuyển động từng chút
nhưng trong mắt cô chỉ còn lại một người duy nhất.
Mua vé xong, Trần Tử Hàn giúp cô mang hành lý lên xe, còn tới quầy báo mua hai tờ tạp chí cho cô đọc đỡ chán.
Nhưng ngồi trên xe, Vương Y Bối chỉ một mức nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ phút ấy cô mới cảm nhận được rõ thế nào là biệt ly.
Lúc xe bắt đầu chuyển bánh, cô nhìn về phía Trần Tử Hàn hét lớn: “Mỗi ngày nhất định phải nhớ tớ một trăm lần!”.
Nhìn dáng vẻ kích động xen lẫn cuống quýt của cô, Trần Tử Hàn gật đầu: “Tớ biết rồi”.
Kỳ nghỉ này, Vương Y Bối cảm thấy thật vô vị, chỉ xem ti vi, cô còn nhàm
chán đến mức ngồi nghiên cứu xem chương trình quảng cáo của bộ phim nào
hay hơn. Đồng hồ sinh học của cô đảo lộn, ngày ngủ, đêm chat QQ với Trần Tử Hàn. Cô cũng chẳng biết mình lại lắm chuyện đến thế, hầu như ngày
nào cũng đúng giờ lên mạng, xem anh có đang online hay không. Hai người
chưa bao giờ hẹn nhau nhưng thông thường đều rất ăn ý cùng nhau online
một lúc, nếu có hôm nào đó đối phương không lên mạng, nhất định hôm sau
sẽ tra hỏi bằng được nguyên nhân.
Vương Y Bối rất thích xem phim
lúc nửa đêm, vì phim chiếu vào giờ đó không có nhiều quảng cáo. Khi xem
xong một bộ phim có kết thúc buồn, trằn trọc không ngủ được, cô gọi điện cho Trần Tử Hàn. Cô cảm thấy bản thân rất đáng ghét, biết rõ anh đang
ngủ nhưng vẫn bốc đồng gọi điện làm phiền anh. Thế nhưng, có ai đó từng
nói, trên thế gian này hạnh phúc nhất chính là gặp được một người có thể khiến bản thân bốc đồng.
Trần Tử Hàn nhận điện thoại trong trạng thái lơ mơ ngái ngủ, tên người gọi cũng không cần nhìn, anh lập tức
nói: “Vương Y Bối, tinh thần của cậu sao có thể tốt đến mức ấy?”.
Giọng nói của anh pha chút ngạc nhiên xen lẫn than thở.
“Tớ rất muốn nghe giọng cậu.”
Nghe thấy câu nói nghẹn ngào của cô, anh lập tức tỉnh ngủ, bật đèn bàn lên: “Cậu sao thế?”.
“Nhớ cậu!”
Trần Tử Hàn bất lực cười: “Có phải lại xem phim không? Lại bị làm cho cảm động rồi hả?”.
Cô trầm mặc hồi lâu, nhìn tấm rèm cửa sổ bị gió thổi khẽ bay, bộ dạng có
phần ngẩn ngơ: “Cậu nói xem, mười năm sau chúng mình sẽ thành ra thế
nào? Liệu có còn ở bên nhau nữa không? Có còn nắm tay nhau nữa không?”.
Trần Tử Hàn phớt lờ câu hỏi của cô: “Mười năm nữa để tớ hỏi lại cậu, được không?”.
Vương Y Bối vẫn kiên trì: “Tớ muốn chúng mình mười năm sau vẫn ở bên nhau”.
“Được, ở bên nhau.”
Đêm đó, Vương Y Bối lấy cuốn sổ tay ra, ghi lại bốn chữ mà Trần Tử Hàn đã
nói: “Được, ở bên nhau”. Cô cảm thấy đây là câu nói hay nhất, tình cảm
nhất mà mình từng được nghe.
Cô nghĩ, cô và anh nhất định có thể làm được.
Bởi vì, Trần Tử Hàn ưu tú như thế, tài giỏi như thế, bố mẹ cô chắc chắn sẽ
rất thích anh. Hơn nữa, cô cũng cho rằng bản thân mình không đến nỗi
nào, bố mẹ anh chắc hẳn sẽ không có ý kiến. Chuyện của hai người họ sẽ
không như trong phim, ân ân oán oán chồng chất. Bọn họ là bọn họ, sống
cuộc sống của riêng mình, tin tưởng tình yêu ấy là vĩnh hằng.
Cô
nghĩ tới chuyện hai người sẽ cùng nhau học đại học, cùng nhau đi làm,
ngày ngày ở bên nhau, cuối tuần cùng ra ngoài đi chơi. Thậm chí cô còn
tưởng tượng tới cảnh họ sẽ có hai đứa con nhỏ, một trai một gái, con
trai thông minh giống anh, con gái đáng yêu giống cô. Suy nghĩ ấy theo
cô vào cả trong giấc mơ. Tất cả những thứ cô muốn chính là hạnh phúc!
Trần Tử Hàn giúp cô lấy phiếu điểm, nhưng cô cũng vì muốn lấy mà chạy tới tận nội thành. Cô hẹn anh gặp nhau ở cổng trường học.
Mười giờ, Vương Y Bối có mặt tại cổng trường, vì chạy quá nhanh nên cô không ngừng thở hổn hển. Trần Tử Hàn cau mày nhìn cô.
“Đưa tớ, xem xem tớ được bao nhiêu điểm.” Cô xòe bàn tay ra trước mặt anh,
dáng vẻ kính cần như học sinh tiểu học nhìn giáo viên.
Trần Tử Hàn đặt phiếu điểm vào tay cô: “Cũng được, tạm chấp nhận”.
Thực ra Vương Y Bối cũng không ôm hy vọng nhiều lắm. xếp hạng toàn khối của
cô so với đợt thi giữa kỳ tụt xuống một chút, nhưng mà điểm Vật lý đối
với cô mà nói cũng gọi làm tạm được, vừa đủ 72 điểm để qua. Môn tiếng
Anh cô chỉ được 95 điểm, nghe nói có rất nhiều người bị trượt môn này
nên cô không thấy quá hụt hẫng.
“Cho tớ xem điểm của cậu đi!”
“Có gì hay mà xem!” Dù nói vậy nhưng Trần Tử Hàn vẫn đưa phiếu điểm của mình cho cô, dáng vẻ