
tương đối tự do. Bình thường anh đều chuẩn bị sẵn nước mang
tới sân vận động, đợi tới giờ giải lao, cô sẽ tới uống nước. Trời nắng
chói chang, làn da của cô bị cháy sạm, cổ nổi lên những nốt nhỏ đỏ rực.
Trần Tử Hàn đưa chai nước cho cô rồi lấy lọ phấn rôm bôi lên cổ cô thêm
một lượt nữa, lớp phấn ban đầu đã bị mồ hôi làm trôi đi hết.
Vương Y Bối rất muốn giả ngốc thêm một chút nhưng chắc chắn là không thể, cô
bĩu môi: “Uông Thiển Ngữ nói anh cưng chiều làm hư em, sau này không ai
cần em nữa, anh không được chán em đâu đấy!”
Trần Tử Hàn cụng
trán mình vào trán cô, lại giơ tay lên khẽ véo mũi cô: “Đừng có cả ngày
nghĩ linh tinh nữa!”. Anh nhìn sang phía bên kia, giục cô: “Mau đi ra
đi, giáo viên đang nhìn kia kìa!”.
Vương Y Bối lườm anh một cái rồi mới quay về chỗ tập. Trần Tử Hàn nhìn theo cô, đợi cô về chỗ rồi anh mới rời khỏi sân vận động.
Ban ngày, Trần Tử Hàn ngồi trước máy tính làm việc rồi lại ghé qua sân vận
động một chút. Nhiệt độ ngoài trời quá cao, nhiều nữ sinh không chịu
được đã ngất xỉu, anh rất lo lắng cho cô, ngày nào cũng tới sân vận động hai lần, sáng và chiều. Buổi tối kết thúc tập huấn, Vương Y Bối cũng
không quay về ký túc mà tới thẳng nhà trọ.
Hai người bọn họ vốn
chẳng bao giờ phải động tay động chân vào việc nhà, bây giờ lại phải tự
nấu cơm. Lúc bắt đầu nấu cơm bằng nồi cơm điện, cơm nếu không khô khóc
thì cũng nhão nhoét không nhìn thấy hạt, phải qua mấy lần Trần Tử Hàn
mới nắm được cách đổ nước sao cho vừa, cuối cùng cũng được nồi cơm ngon
lành, không quá nát cũng không quá khô. Anh múc ra bát cho nguội dần vì
Vương Y Bối ghét nhất ăn cơm nóng.
Anh cũng chuẩn bị dưa hấu sẵn
trong tủ lạnh, buổi tối Y Bối vừa về tới nhà là sẽ lập tức lao về phía
tủ lạnh ôm quả dưa ra, bổ làm hai, sau đó dùng thìa xúc từng miếng ăn.
Lần nào trông bộ dạng tham ăn tục uống của cô, Trần Tử Hàn cũng đều phải lên tiếng nhắc nhở cô ăn chậm kẻo sặc. Vương Y Bối còn rất ghét ăn dưa
phải nhả hạt, thế nên mỗi lần mua dưa anh đều phải chọn loại không hạt.
Ăn xong, Vương Y Bối mới chạy đi lấy quần áo rồi vào phòng tắm.
Trần Tử Hàn là người việc nào ra việc đấy, nhưng rất may là anh không yêu
cầu người khác cũng phải như vậy, nếu không thì chắc chắn Vương Y Bối sẽ bị ăn mắng liên tục. Trong lúc cô còn đang tắm, anh sẽ giặt quần áo cô
vừa thay ra. Vì không mang theo nhiều quần áo nên sau khi giặt xong anh
phải phơi ngay, cũng không dùng tới máy giặt.
Vương Y Bối ra khỏi phòng tắm, cầm khăn khô vừa lau đầu vừa nhìn anh đang giặt đồ: “Có phải em rất thiếu tư cách làm bạn gái không?”
Trong số những đôi tình nhân cô quen biết, chẳng anh chàng nào chịu giặt đồ cho bạn gái cả, hoàn toàn là nữ giặt đồ cho nam.
Trần Tử Hàn vắt kiệt nước chiếc áo trong tay, cẩn thận treo vào mắc phơi: “Lại nghĩ linh tinh cái gì thế?”
“Em đang tự kiểm điểm bản thân mà!” Nghĩ tới chuyện thú vị, cô đột nhiên
bật cười: “Lần trước em về nhà, mẹ nói: Mày là cái đồ ham ăn lười làm,
sau này không lấy được chồng! Hic… Có thật em lười đến thế không?”.
Không đợi Trần Tử Hàn trả lời, cô tự đáp: “Hình như gần đây đúng là em
lười thật, đứng một chỗ không chịu động đậy!”
Trần Tử Hàn cầm chậu đứng dậy: “Đấy là triệu chứng của bệnh lú lẫn!”.
“Vậy rất hợp rồi còn gì, hai người lú lẫn chúng ta ở cùng nhau!”.
Vương Y Bối phải thừa nhận rằng, tuy Trần Tử Hàn rất ít khi nói những lời
ngon ngọt nhưng thỉnh thoảng anh lại có những câu khiến cô nghe mà ấm
lòng.
“Ai thèm ở cùng anh chứ? Em không thèm!”
Thấy cô đang định đi vào phòng ngủ, Trần Tử Hàn liền gọi cô lại: “Đợi tóc khô đã rồi ngủ!”
“Biết rồi, thưa ông xã tương lai đại nhân!”
Trần Tử Hàn đứng tại chỗ lắc đầu cười.
Ba tuần tập quân sự chẳng mấy mà trôi qua, Vương Y Bối cũng không cảm thấy nhẹ nhõm như trong tưởng tượng, vốn dĩ cô cứ nghĩ qua đợt này sẽ vô
cùng sung sướng. Hôm nay, Vương Y Bối và Uông Thiển Ngữ hẹn nhau đi ăn,
Trần Tử Hàn đi phỏng vấn nên dặn cô ở ngoài.
Vương Y Bối quay đầu lại nhìn sân vận động, đám con trai có người đang bế bổng thầy huấn
luyện tung lên không trung, có người hưng phấn tháo toàn bộ mũ cối, thắt lưng quẳng đi, lại có người tranh thủ chụp ảnh kỉ niệm. Giây phút ấy,
Vương Y Bối mới phát hiện hóa ra bản thân mình cũng lưu luyến hai mươi
mốt ngày vừa qua.
Ăn cơm xong, cô về ký túc lấy đồ đạc của mình. Uông Thiển Ngữ cũng đang thu dọn để buổi chiều về quê.
“Cậu không định về quê à?”
Uông Thiển Ngữ cũng biết chuyện Trần Tử Hàn đã tìm việc ở đây, hẳn là không
có ý định quay về. Vương Y Bối dọn đồ chắc chắn là để chuyển tới nhà trọ với Trần Tử Hàn.
Vương Y Bối gật đầu: “Ở lại mấy ngày, tớ gọi điện về nói với mẹ rồi.”
Uông Thiển Ngữ còn muốn dặn dò Vương Y Bối nhưng cuối cùng lại thôi. Những
người đang đắm chìm trong vòng xoáy tình yêu thì người ngoài có nói gì
cũng không ảnh hưởng tới họ. Uông Thiển Ngữ chỉ muốn nói với Vương Y
Bối, sau này không nên quá tùy hứng, làm gì cũng nên suy nghĩ tới hoàn
cảnh của đối phương. Thế nhưng thấy Y Bối vui đến quên trời quên đất như vậy, cô cũng không đem những điều thực tế ấy ra l