
c Vũ có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy! Chồng cô ấy tên Quản Chí Viễn sao?”
“Việc này. . . . . .” Sở Mặc Vũ cùng ba mẹ đều biết Tiểu Tinh yêu Quản Chí Viễn, nhưng bọn họ cũng không có hôn ước, càng không có kết hôn, Tiểu Tinh nói như vậy, nhất định là chính nó trong lòng nhận định nó đã gả cho cậu ta, em gái đáng thương này, còn trẻ như vậy, hẳn là lại có người hảo hảo yêu nó, nhưng nó lại không chịu bỏ qua quá khứ.
“Cậu vì cái gì đột nhiên hỏi cái này?” Sở Mặc Vũ trước hết muốn tìm hiểu một chút.
“Em yêu cô ấy .” Long Kình Vũ không nghĩ những lời này một ngày kia từ trong miệng anh nói ra, trong lòng anh xác định có tình cảm với Sở Tiểu Tinh, theo từ lúc vừa thấy cô liền đối với cô chung tình.
Mà nói cũng đã nói rồi, anh không muốn giấu giếm, đây là sự thật.
Đầu bên di động kia Sở Mặc Vũ vui mừng, Long Kình Vũ là người đàn ông tốt, nếu có cậu ta yêu Tiểu Tinh, khẳng định nó có thể được hạnh phúc .
Tiểu Tinh phải quên đi quá khứ, đón nhận tình yêu mới. Nó là cô gái tốt, nên có một người yêu thương.
“Nó không để cho cậu có cơ hội đúng không?”
“Đúng, cô ấy thật ự đã kết hôn sao?” Anh không biết chị dâu có thể hay không cho anh một đáp án ngoài ý muốn, lòng anh nóng như lửa đốt.
“Nó không có, Quản Chí Viễn là mối tình đầu của Tiểu Tinh, khi cậu ta qua đời, đem công ty để lại cho nó. . . . . .” Sở Mặc Vũ đem tình yêu thương tâm của Tiểu Tinh đã trải qua toàn bộ nói cho Long Kình Vũ.
Long Kình Vũ mãi đến khi chấm dứt điện thoại, nội tâm đều rất rung động, thì ra bị thương không phải anh, mà là cô.
Nên xin lỗi cũng là anh, anh chẳng những không có an ủi cô, đồng tình với cô, vừa mới còn nhục nhã cô, lòng của cô cũng đã vết thương chồng chất rồi . . . . . . Anh thật sự là đáng chết.
Khó trách tối hôm qua cô lại khóc.
Nhưng cái khó nói nhất là cô đối với anh không có chút động tâm nào sao? Nếu không cô làm sao để anh động vào cô?
Hiện tại quản không được chuyện dĩ nhiên đã phát sinh kia, điều anh nên làm là sao làm cho cô đối với anh sinh ra tin cậy, làm cho cô cảm thấy tình yêu của anh rất ấm áp, làm cho lòng của cô có hắn, không hề lưu luyến Quản Chí Viễn đã qua đời.
Trời ơi! Anh nghĩ hiện tại khiến cho cô biết lòng anh có bao nhiêu đau đớn, che chở cô thật nhiều. Yêu thương cô.
Anh sẽ đi tìm cô, anh phải thay đổi tình thế, cô không thể lại lần nữa trốn anh.
Sở Tiểu Tinh từ lúc trở lại công ty quảng cáo cả ngày liền nội tâm không yên, trong lòng cô xuất hiện hình ảnh Long Kình Vũ dùng ánh mắt một mặt nghi ngờ, làm cô khó khăn.
Anh rõ ràng không tin chuyện cô kết hôn, nếu anh đi hỏi ba mẹ hoặc chị cô, rất nhanh sẽ phát hiện cô căn bản là chưa có kết hôn.
Cô rất sợ anh chính xác đến hỏi, trực giác nói cho cô biết, một khi cùng anh dây dưa, anh chính là gánh nặng cô muốn bỏ cũng không xong .
Anh đem tới tình yêu rạt rào làm cô nhát gan.
“Tiểu Tinh, tôi đã đem cửa sắt kéo xuống.” Bảy giờ, công nhân cuối cùng rời đi nhấn chốt cửa sắt đóng lại, cửa chậm rãi hạ xuống.
“Chị Tiểu tinh, em đi trước, gặp lại sau.” Tiểu Phương phát hiện Sở Tiểu Tinh ngồi trên ghế sững sờ, căn bản không có nghe tiếng cô nói.
“Ngô. . . . . . Hẹn gặp lại.” Sở Tiểu Tinh thật lâu mới hoàn hồn, hướng Tiểu Phương gật đầu.
Tiểu Phương cười cười, từ cửa đi ra ngoài, tan tầm.
Sở Tiểu Tinh tắt máy tính, không lòng dạ nào tăng ca, thu thập xong, cũng đi ra ngoài cửa.
Cô kéo cửa sắt khóa kỹ, hướng về phía xe, lái xe ở trên đường đi dạo, cô không muốn về nhà, lại không biết nên đi nơi nào mới tốt?
Khoảng hai mươi phút sau, cô phát hiện trong con hẻm nhỏ có quán rượu bình dân, cô rất muốn một nơi im lặng, liền đem xe tiến vào hẻm ngõ, xuống xe, không lưu ý phía sau xe của cô trước sau đều có người đi theo.
Long Kình Vũ chậm rãi đem xe dừng ở chỗ rẽ, nhìn chằm chằm cô xuống xe đi vào quán rượu, nghĩ qua cũng biết cô là muốn một mình uống rượu giải buồn.
Anh đã sớm chờ cô ở bên ngoài công ty quảng cáo, cô vừa xuất hiện, anh liền đi theo cô, giống như có dấu hiệu lạc hướng, anh phát hiện cô ở trên đường đi lòng vòng, nghiễm nhiên là không hiểu được chính mình cuối cùng muốn đi đâu? Cô gái đáng thương.
Anh chờ cô đi vào quán rượu, hắn cũng đỗ xong xe, tính đi theo cô uống hai chén.
Bên trong quán rượu nhỏ có ngọn đèn mờ nhạt, âm nhạc hòa hợp.
Sở Tiểu Tinh một mình đều đều uống rượu, vốn cảm giác trong ngọn đèn mờ ám. Có một đôi mắt nóng như lửa, trực tiếp nhìn cô chằm chằm.
Ở vị trí đối diện bốn mươi lăm độ, cô liếc mắt một cái, thấy Long Kình Vũ, anh an vị bên trái mặt tường vị trí thứ hai, dưới ngọn đèn mờ nhạt, anh bộ dáng tuấn tú, kiểu tóc tiêu sái bị nhiễm bởi vòng sáng dịu nhẹ, tựa hồ cảm thấy có một tầng nhàn nhạt không chân thật.
Anh lam sao lại ở trong này? Cô bình tĩnh nhìn lại rõ ràng, quả thật là anh, anh cũng liếc cô một cái, hướng cô giơ giơ chén rượu.
Cô đột nhiên quay đầu lại, làm như không phát hiện.
Long Kình Vũ chờ chính là giờ khắc này, anh không có vừa vào tửu quán đã tìm cô, anh chờ cô phát hiện ra anh, tựa như trùng hợp gặp gỡ, lộ ra vẻ tự nhiên chút, anh cố gắng không t