
ường, cũng không quay đầu lại, đơn độc xuống lầu tìm quản lý kinh doanh khách sạn thanh toán chi phí mà đã đặt chỗ, tính trước ngày mai sẽ đem bảng chi các khoản tiền chắc chắn đã chi ra và các khoản dư đưa đến tập đoàn tài chính Long Thị của anh rể trả về cho anh ấy.
"Sở tiểu thư đây là sổ ghi chép." Quản lí Trần của khách sạn Lệ Thuỷ tuổi vẫn còn trẻ lại đẹp trai mời Tiểu Tinh đi vào phía trong phòng làm việc của hắn, cùng cô kiểm tra đối chiếu sổ kế toán, hắn đối với cô rất có hảo cảm, đối với cô đặc biệt khách khí, tự mình đến thiết đãi hồng rượu.
Sở Tiếu Tinh nhìn sổ kế toán thấy không có gì sai, liền ký tên, bưng ly rượu uống hết sạch, nói: "Tôi đi trước, sáng mai sẽ chuyển tiền vào tài khoản, anh nhận được nhớ gọi điện trở lại báo cho tôi biết".
"Tốt, cảm ơn anh." Quản lí khách sạn nhận lấy tờ đơn đã ký.
Cô đứng lên, hắn đích thân đưa cô đi ra văn phòng, lễ phép tính hỏi cô: "Cô sao không lưu lại cùng tham dự tiệc rượu mừng?"
"Tôi còn có việc gấp" Cô muốn chạy trốn thoát khỏi Long Kình Vũ, đây là việc gấp.
Đến gần cửa chính khách sạn, Trần quản lí không đợi cánh cửa mở ra, đã tự tay vì cô mở rộng cửa, theo cô cùng nhau đi ra ngoài.
Sở Tiếu Tinh nhìn trước mắt là một đài phun nước vô cùng tráng lệ, lúc này mới nghĩ đến cô tới khách sạn là đi nhờ xe của ba ba, cùng ba mẹ đến đây, hiện tại cô nên gọi xe tắc xi mới được.
"Tôi có thể kêu xe chuyên dùng của khách sạn tiễn cô." Quản lí vừa chủ động lại nhiệt tình mà nói.
"Không cần, tôi có thể tiễn cô ấy." Thanh âm của Long Kình Vũ đột nhiên xen vào.
Sở Tiếu Tinh cùng quản lí khách sạn đồng thời quay đầu lại, trông thấy Long Kình Vũ thong dong xuất hiện ở phía sau bọn họ.
Trần quản lí nhìn dáng vẻ của Long Kình Vũ, không khỏi hướng về phía Sở Tiếu tinh hỏi: "Vị này chính là bằng hữu của Sở tiểu thư? "
"Anh ta... " Sở Tiếu Tinh ngập ngừng do dự, nét mặt của Long Kình Vũ dường như mong đợi cô nói đúng. Cô vứt sang một bên sắc mặt ấy, nói: "Điều này không phải! "
"Đương nhiên, chúng tôi là người trong nhà. " Long Kình Vũ ngay lập tức tiếp chiêu, ngay trước mặt của người thứ ba đem quan hệ hai bên nói xong càng gần một tầng.
Trần quản lí đành ngậm miệng, để ý đến thái độ thù địch của Long Kình Vũ, đoán rằng Sở Tiếu Tinh là hoa đã có chủ, đành ngậm ngùi nở nụ cười cứng nhắc, thức thời mà lui vào trong khách sạn.
"Vậy mời hai vị đi thong thả, chào tạm biệt."
Sở Tiếu Tinh có điểm hoa mắt chóng mặt mà nhìn Long Kình Vũ, anh sao lại xuất hiện lúc này.
"Tên kia mê đắm sắc đẹp của em" Long Kình Vũ thấp giọng nói, trong giọng nói lộ ra sự tàn nhẫn.
"Anh mới là mê đắm sắc đẹp của tôi!" Sở Tiếu Tinh trong chốc lát nhất thời nhanh miệng, đem lỗi lầm giao cho anh, nhưng ngẫm lại cô nói như vậy rất không thích hợp, cô không nên để lộ là đã nhìn ra anh đối với bản thân mình có dụng tâm kín đáo (có ý đồ).
“E rằng, sắc bất mê người, người tự mê." Yết hầu anh phát ra tiếng cười thấp thuần tuý, mắt mê người ngắm cô.
Sở Tiếu Tinh cực kỳ sợ ánh mắt đầy tình cảm của anh, hại cô cháng váng đầu óc kịch liệt, dứt khoát rời đi cửa khách sạn, tự mình làm đi gọi taxi.
"Em muốn đi đâu? "Long Kình Vũ đi theo cô.
"Không cần lo cho tôi được không?" Cô đổi lại càng đi nhanh hơn, căm ghét anh sao giống như keo dán sắt, cật lực bỏ ra cũng không xong.
"Không được, em làm chi phải đi, không phải nói phải ngồi cùng bàn uống rượu sao? "
"Ai hứa hẹn với anh?" Cô tức giận mà cho anh một câu.
Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen đứng ở phía trước bọn họ, mở cửa xe, tiểu đệ ở bãi đậu xe đi xuống, đối với Long Kình Vũ nói: "Long tiên sinh, xe của ngài"
"Ừ" Long Kình Vũ hào phóng mà cho tiểu đệ ở bãi đậu xe tiền boa.
Tiểu đệ nhận lấy tiền boa liền rời khỏi.
Sở Tiếu Tinh trong lòng rất buồn bực, Long Kình Vũ muốn tiểu đệ này lái xe tới làm cái gì?
"Lên xe đi! Tiểu Tinh Tinh, vô luận em muốn đi nơi nào tôi cũng có thể chở em đi." Anh mở cửa xe.
Cô nhịn xuống sự ngượng ngùng, coi như không có nghe thấy anh gọi cô là Tiểu Tinh rất buồn nôn, không thể tin tưởng mà nhìn ánh mắt của anh một cách tự nhiên, suy đoán hỏi: "Anh sớm biết tôi từ phòng tiệc rời khỏi ?"
Long Kình Vũ cười, tầm mắt của anh quả thực đều chú ý đường đi nước bước của cô, thấy cô thần sắc vội vội vàng vàng mà rời khỏi phòng yến hội, anh cảm thấy lo lắng, liền đi theo cô.
Anh ở ngoài phòng làm việc quản lý kinh doanh nghe thấy cô nói cô phải đi, liền ngay tức khắc lấy điện thoại di động ra dặn dò bãi đậu xe, tiểu đệ đem xe của anh ra, thì như thế dễ như trở bàn tay, cô hà tất hỏi nhiều ?
"Trả lời tôi!" Sở Tiếu Tinh muốn biết.
"Tôi có thần thông!" Long kình vũ bắt đầu nói đùa.
"Anh có bệnh tâm thần rồi!" Sở Tiếu Tinh cười không nổi, cô cảm thấy đầu choáng váng, hoa mắt, chóng mặt càng nghiêm trọng, lòng bàn chân cũng từng trận nhẹ nhàng, có phần đứng không vững.
Long kình vũ thấy thế cầm tay cô, đỡ lấy cô, chân hỏi nàng "Em làm sao vậy? "
"Không có gì." Cô thầm nghĩ muốn ở một mình, căn bản không muốn trông thấy anh.
Long Kình Vũ mơ hồ ngửi được vị rượu, tiếp cận khuôn m