
ấp, Dương Nhuệ liền kéo Tô Lạc theo phản xạ. Anh
quay người, trả lời: “Anh cứ đi thẳng tầm một cây số nữa, sau đó đi bộ
một quãng đường núi…”
Nhưng đối phương không định nghe câu trả lời của Dương Nhuệ mà mở cửa bước xuống xe, đi về phía Tô Lạc.
Anh ta từ bóng tối đi đến trước đèn pha ô tô, cuối cùng, gương mặt người đàn ông hiện rõ dưới ánh đèn đội đầu của cô.
Tô Lạc cảm thấy không thể tin nổi. Thiên hạ rộng lớn như vậy mà cô vẫn không thoát khỏi người đàn ông này.
Anh ta ghé sát mặt Tô Lạc, nhìn cô chăm chú, thậm chí còn hít hít, sau đó cất giọng nghi hoặc: “Tô… Lạc… Hóa ra là cô?”
Tô Lạc gật đầu, cất giọng khàn khàn: “Sao thế? Lẽ nào không thể là tôi?”
Tiêu Kiến Thành quan sát hai bàn tay vẫn đang nắm chặt của Tô Lạc và
Dương Nhuệ rồi hỏi bằng một giọng kỳ lạ: “Hai người cũng sáng tạo thật
đấy!
Nửa đêm nửa hôm còn chạy ra vùng núi hoang vu hẹn hò?”
Nghe anh ta nói vậy, Dương Nhuệ lập tức buông tay, vội vàng giải thích.
“Anh đừng hiểu nhầm, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp. Tô Lạc bị ốm.”
“Đồng nghiệp ư?” Tiêu Kiến Thành kéo dài ngữ điệu.
Sợ anh ta thốt ra những lời lỗ mãng, Tô Lạc lập tức kéo Dương Nhuệ bỏ đi, nhưng đúng lúc này, cửa ô tô mở ra, một thân hình lảo đảo xuống xe, xông đến bên Tô Lạc, ngồi xổm nôn ọe.
“Tiểu Tần!” Tô Lạc kinh ngạc kêu một tiếng. Dương Nhuệ cũng nhìn thấy Tiểu Tần, hai người liền đứng bên cạnh chị.
Tiểu Tần nôn một lúc, khó khăn lắm mới tỉnh táo trở lại. Chị nước mắt ngắn nước mắt dài, túm tay Tô Lạc. “Tô Lạc, chị sắp chết đến nơi rồi.
Chị thật sự tiêu đời rồi.”
“Chị sao thế?”
“Chị đi tìm cô. Ô tô chạy nhanh quá, chị bị say xe… Không xong rồi,
chị sắp chết rồi…” Còn chưa nói hết câu, Tiểu Tần lại cúi xuống nôn
tiếp.
Tiêu Kiến Thành đột ngột lên tiếng: “Được rồi, tôi giao chị ta cho hai người.
Tôi về Cát Thủ đây!”
Tô Lạc quay đầu, nhìn thấy Tiêu Kiến Thành mở cửa bên tay lái, chuẩn bị lên xe, cô liền chạy tới, kéo cánh cửa.
“Không được, Tiểu Tần say như vậy làm sao có thể đi bộ? Anh đưa chị ấy về Cát Thủ đi!”
“Chị không đi!” Tiểu Tần hét lớn. “Còn bắt chị ngồi xe cậu ta quay về chắc chị chết mất.”
“Cô xem, là tự chị ta không muốn.” Tiêu Kiến Thành ngồi vào vị trí tài xế, sắc mặt lãnh đạm.
“Anh lái nhanh thế để làm gì?”
“Tôi thử xe, luyện kỹ thuật thì sao nào?”
“Anh đến đây để gây phiền phức cho tôi đúng không?” “Cô đã nghỉ việc rồi, còn phải gây phiền phức gì nữa?”
“Anh…”
“Cô đừng tưởng bở. Tôi tới vùng này giải quyết công chuyện, nhân tiện cho chị ta đi nhờ mà thôi. Được rồi, tôi phải về đây!” Tiêu Kiến Thành
nổ máy, nhấn ga. Tô Lạc đành buông tay, đứng tránh sang một bên. Xe ô tô quay đầu nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
“Người này là ai vậy?” Dương Nhuệ hỏi.
“Anh ta họ Tiêu, chính là người quyên đồ rồi lại nuốt lời ấy.” Tô Lạc có chút buồn bực. Một ngọn lửa vô cớ lại bắt đầu bùng lên trong lòng
cô.
“Ừm… Mặc kệ anh ta đi!” Dương Nhuệ vỗ vai Tô Lạc.
“Bây giờ, chúng ta nghĩ cách đưa Tiểu Tần về nghỉ ngơi trước đã.”
Tô Lạc đi đến bên Tiểu Tần, cùng Dương Nhuệ xốc nách chị, từ từ đi bộ về phía làng Dương Khê. Cả ba cứ đi vài bước lại dừng chân nghỉ ngơi
một lát, cho tới lúc trời tờ mờ sáng, họ mới về đến trường học.
Chương 12 Giọt Nước Mắt Của Tô Lạc
Mặc dù đã kiệt sức nhưng do mũi ngạt đặc, Tô Lạc không yên giấc, trong khi Tiểu Tần nằm cạnh cô ngủ say sưa.
Khi Tô Lạc tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn. Cô ngồi dậy, đưa mắt quan sát
bên ngoài qua khe cửa. Trên sân bóng xuất hiện mấy người có dáng vẻ như
cán bộ, Dương Nhuệ và cô giáo Mãn đang nói điều gì đó với bọn họ, sắc
mặt hai người rất nghiêm túc.
Tô Lạc mặc áo, đẩy rửa đi ra ngoài.
Một người đàn ông trung niên xách cặp công văn nói với Dương Nhuệ:
“Tiểu Dương, chúng tôi rất khâm phục tinh thần của cậu, nhưng đây là xu
thế tất yếu, sớm muộn cũng diễn ra.”
“Cục trưởng Chu, mong ông hãy suy nghĩ đến tình hình thực tế của bọn trẻ.”
Dương Nhuệ cất giọng thành khẩn.
“Dương nhiên, chúng tôi đã suy nghĩ rồi, bọn trẻ có thể đến sống nội trú ở trường tiểu học trung tâm.”
“Chúng không nộp nổi tiền học.”
“Sao không nộp được? Tiểu Dương, cậu đừng bị bề ngoài của bọn chúng
đánh lừa. Bố mẹ bọn trẻ làm thuê ở bên ngoài, làm gì không có tiền nộp
cho nhà trường? Chỉ là họ không muốn nộp mà thôi.”
“Nếu có thể giữ lại trường tiểu học của làng Dương Khê, bọn trẻ không cần phải nộp khoản tiền đó, chúng có thể đi học thêm một thời gian.”
Cục trưởng Chu tỏ ra mất Kiên nhẫn. “Tiểu Dương, cậu đừng cố chấp như vậy, đây là quyết định của cấp trên, tôi cũng chỉ chấp hành mệnh lệnh
của lãnh đạo mà thôi.”
“Lần trước, Cục trưởng nói có thể giữ lại trường học này.”
“Tại lần trước cậu bảo có người quyên tiền xây dựng nên tôi mới đồng ý bằng không tôi đã đóng cửa từ lâu rồi”. Cục trưởng Chu càng nói càng
tức giận, ông ta chỉ tay về phía phòng học. “Cậu không thấy phòng ốc tồi tàn đến mức này à? Có lẽ chị hai trận mưa lớn là sụp. Nếu xảy ra vấn đề về an toàn chúng ta sẽ bị đi từ đó. Nói tóm lại, đóng cửa sớm chừng nào tốt chừng đó.”
“Chúng tôi vẫn đang cố gắng tìm kiếm khoản tiền xây dựng…” Dương Nhuệ yếu