Old school Easter eggs.
Đuổi Theo Trái Tim

Đuổi Theo Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321574

Bình chọn: 9.00/10/157 lượt.

t, bằng không cô nhất định sẽ phát hiện ra sơ hở, sẽ phát hiện Bách Thành người luôn luôn kính trọng mẹ làm sao có thể mắng hắn mẹ" Điên" .

Hữu An tức chết mất, cãi ầm ỹ với Bách Thành đòi đi qua nhà họ Vu, mà Bách Thành quyết không để cô đi, bởi vì chuyện của hắn còn chưa làm thỏa đáng, chuyến đi này của Hữu An chẳng phải sẽ làm hỏng chuyện của hắn sao. . . . . .

Bách Thành là trực tiếp đi tìm chị ba nhà họ Vu —— Vu Hữu Vọng.

Vì sao chứ?

Bởi vì Hữu Vọng nhát gan nhất, hơn nữa dễ bị thuyết phục nhất, mặt khác hắn còn nắm giữ thứu vũ khí sắc bén nhất, là Hữu vọng ngày đó sơ hở có nói qua việc các cô con gái nhà họ Vu là ma nữ không thể được tiết lộ ra ngoài a, Hữu Vọng nói, chị hai của các cô ấy cực kì bài xích việc họ sử dụng ma pháp, cho nên cô ấy mới cùng Hữu An học trộm sách ma pháp, chuyện đó đến bây giờ chị hai còn không biết, mà hôm nay hắn sẽ lợi dụng nhược điểm này bức Hữu Vọng đem Hữu An gả cho hắn.

Hắn đường hoàng đi vào nhà họ Vu để thực hiện ý đồ, mà Hữu Vọng đều đã phát ngốc."Em muốn kết hôn với Hữu An, còn lấy điều này coi như nhược điểm đến uy hiếp chị? !"

"Đúng, không sai."

"Ha ha." Hữu Vọng cười lạnh hai tiếng, cười Bách Thành thật sự rất không hiểu cô, hôm nay hắn căn bản không cần lấy nhược điểm của cô ra uy hiếp, cô cũng sẽ đem Hữu An gả cho Bách Thành, bởi vì cô em gái xấu tính kia, khắp thiên hạ cũng chỉ có một tên đàn ông chịu được nó, mà người kia chính là Vô Địch Thiết Kim Cương Trần Bách Thành tiên sinh, mọi người xin vỗ tay cổ vũ, unge hộ, huống chi Hữu An hiện tại đang hôn mê, mà Bách Thành lại nguyện ý trước mặt thần, thề thốt muốn chăm sóc Hữu An cả đời!

Việc này khác với việc hồ đồ kết hôn, nhưng lại rất lãng mạn nha, Hữu Vọng chỉ cần nghĩ về quang cảnh đó thôi cũng thấy rất ngọt ngào, cho nên, được, cô quyết định rồi.

"Không thành vấn đề, chị sẽ đem Hữu An nhà chúng ta gả cho em." Hữu Vọng vô cùng dứt khoát đáp ứng yêu cầu của Bách Thành.

Cô bịch bịch chạy lên trên lầu, cố hết sức đem Hữu An khiêng xuống dưới, ì à, ì ạch —— Hữu An thật sự rất nặng, khiêng bọn ta mau thở chết rồi. Hữu Vọng còng lưng từng bước một tiêu sái xuống lầu.

"Nè, lấy đi." Vừa đến dưới lầu, Hữu Vọng liền đem Hữu An đang trong trạng thái hôn mê ném tới trong lòng Bách Thành, muốn hắn ôm bà xã của hắn về.

"Cứ như vậy?" Đơn giản như vậy, Hữu Vọng muốn thêm bớt cò kè mặc cả đều không có nha! Bách Thành không thể tin được sự tình sẽ thuận lợi như thế, hắn vốn đang cho rằng bản thân sẽ phải tốn không ít nước miếng thuyết phục bà chị này.

"Bằng không em còn muốn của hồi môn hả? Chị nói cho mà nghe, đây là chuyện không có khả năng ! Ba mẹ bọ chị đều mất sớm, bốn chị em chúng ta từ nhỏ đã tự lực cánh sinh, kiếm tiền nuôi sống bản thân, Hữu An ngay cả học phí học đại học cũng đều là vừa học vừa làm, nếu em thật muốn của hồi môn, vậy thì chờ Hữu An tỉnh lại, xem trong tài khoản của nó có bao nhiêu tiền, nhưng chị khuyên em đừng kỳ vọng quá lớn, bởi vì Hữu An năm nay vừa mới tốt nghiệp, ở công ty lại chỉ làm chân sai vặt trong văn phòng, nó ngay đến nuôi sống bản thân đều rất khó, càng đừng nói là dành tiền, cho nên. . . . . ."

"Được rồi, chị không cần nói tiếp." Hắn nghe thầy mà nhức hết cả đầụ, huống chi hắn đâu cần của hồi môn của Hữu An, nói những điều vô bổ đó làm gì, tóm lại Hữu Vọng nguyện ý đem Hữu An đưa cho hắn bế về đó là chuyện tốt đẹp nhất rồi.

"Em về đây." Hắn ôm Hữu An về nhà, nhưng mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy mẹ hắn. . . . . . Oh, không phải, nên cải chính, là Hữu An.

Hữu An đẩy xe lăn đang định nhấn chuông cửa, mà trùng hợp hắn đi ra, Hữu An nhìn thấy hắn đang khiêng cô trên vai! Cô muốn hộc máu a.

"Cậu tiểu tử chết tiệt này, cậu ôm Hữu An làm cái gì?" Ngọn lửa giận quăng đến chỗ hắn cô thở phì phò, hai ánh mắt Hữu An trừng lớn lên giống hệt như hỏa nhãn kim tinh vậy, rất đáng sợ.

"Cưới cô ấy về nhà a." Vẻ mặt Bách Thành cợt nhả, hắn phát hiện gần đây hắn rất thích chọc Hữu An, thích nhìn bộ dáng cô tức giận đến nỗi giơ chân lên.

"Ta không cho phép, ta không tán thành việc hôn sự này." Hữu An kịch liệt phản đối, mà Hữu Vọng nghe thấy được, cô quay đầu nhìn về phía Bách Thành.

"Em không nói với chị, mẹ em không tán thành việc hôn sự này." Nếu mẹ hắn không tán thành, vậy Hữu Vọng cũng không nguyện ý để Hữu An gả vào nhà họ Trần, dù sao vấn đề giữa mẹ chồng và nàng dâu cũng là một vấn đề nghiêm trọng trong hôn nhân, mà cô lại biết Bách Thành là đứa con có hiếu, nếu mẹ chồng nàng dâu xảy ra xích mích, như vậy Bách Thành tuyệt đối không có khả năng sẽ đứng về phía Hữu An, cho nên cô bắt đầu cảm thấy việc hôn sự này có phải đã quyết định quá hấp tấp vội vã rồi không.

Hữu An rất quen thuộc biểu cảm này của Hữu Vọng, lúc Hữu Vọng đối với sự việc bắt đầu cảm thấy do dự thậm chí là thấy không thỏa đáng, trên khuôn mặt chị ấy sẽ lộ ra biểu cảm mờ mịt không kiên nhẫn.

"Đúng, ta không tán thành hôn sự này." Hữu An thấy phản ứng của Hữu Vọng, cô cho rằng cô cuối cùng cũng tìm được một chỗ dựa vững chắc.

Cô biết Hữu Vọng nếu biết cô gả vào nhà họ Trần sẽ chịu khổ, tuyệt đối sẽ ngăn cả