
ô quay về hướng Vương Quang Tiêu: “Ngài
bảo tôi và Vân Vân đến đây chẳng phải để tiếp rượu hay sao? Cần gì lao
lực như vậy, cứ nói thẳng là được rồi.” Chỉ chỉ rượu trên ban nói với
Chu Tự Hàn: “Chu tổng, những chén này đều là tôi rót, coi như tôi và Vân Vân đã tiếp.” Nói xong, ngửa cổ uống cạn một chén, để xuống, cầm lên ly khác lại ngửa cổ uống hết, cầm lên, để xuống, để xuống, cầm lên, động
tác gọn gàng linh hoạt, căn bản không cho người khác thời gian phản ứng, mười chén nhanh chóng uống xong.
Đặt chiếc ly cuối cùng xuống,
không thấy say chút nào, nói với Vương Quang Tiêu: “Sáng mai đơn từ chức sẽ được gửi đến hòm thư của ông, chuyện này không liên quan gì đến Vân
Vân, đừng làm khó cô ấy, xin lỗi tôi không tiếp được.” Cầm túi lên, đẩy
cửa phòng đi ra.
Vương Quang Tiêu rất lâu sau mới phục hồi tinh
thần, nhìn Chu Tự Hàn, không biết phải xử lý trường hợp này ra sao, Chu
Tự Hàn cũng không buồn đếm xỉa đến hắn, đứng dậy đi theo Sở Dĩnh. “Chu
tổng, Chu tổng…” Vương Quang Tiêu vội vàng muốn gọi anh ở lại, muốn cứu
vãn tình thế, lại bị trợ lý Hứa kéo lại: “Yên tâm, nói cho ông một
chuyện tốt.” Nhét danh thiếp vào tay hắn: “Sáng mai bảo con trai ông đến Tinh Huy trình diện, chuyện hôm nay ông làm khá lắm.” Vỗ vỗ bờ vai ông
rồi cũng ra ngoài.
Vương Quang Tiêu sững sờ, ông làm cái gì, thế
nào có càm giác, gậy ông đập lưng ông, nhìn qua Vân Vân , nhìn lại một
bàn thức ăn chưa hề động đũa, lòng đau như thắt, đây đều là tiền cả đấy.
Sở Dĩnh ra khỏi Dạ yến, gió lạnh ùa vào, lập tức có cảm giác bụng dạ cuồn
cuộn, cô bước vội sang lề đường, chồng vào một gốc cây, ọe ra, nhưng
không nôn được cái gì.
Thể chất của cô rất kỳ quái, uống say có
khó chịu đến mấy cũng không nôn được, trước kia không ít lần theo ba đi
xã giao, ba cô rất thương cô, rất nhiều cuộc xã giao đều đưa cô đi theo, đại đa số cô đều uống nước trái cây, sau đó trưởng thành, gặp được rượu ngon hiếm có, cha cô cũng cho cô uống một chút, cho nên tửu lượng của
cô cũng khá.
Ba cô thích rượu trắng, càng độ cao càng thích, ba
cô luôn nói rượu nồng độ thấp chẳng có vị gì, ba cô đích thị là một hán
tử Phương bắc, mẹ cô là một phụ nữ Phương nam, trước đây vào ngày tụ hội tết, bà cũng thích uống rượu, uống Thiệu Hưng Hoàng, rượu Kim Hoa, nhà
cô trước đây có một bộ đồ uống rượu đồ sộ, có thể hâm rượu, hàng năm vào tết trung thu, khi mặt trời lặn, mẹ cô sẽ đặt bàn ăn ở ban công, hâm
một bầu Thiệu Hưng Hoàng, uống rượu, ngắm trăng, ăn cua, một nhà ba
người vui vẻ hòa thuận, sau thì có thêm Lăng Chu..
Sau đó Sở Dĩnh mới biết, Lăng Chu là con trai sếp trực tiếp của ba cô, lúc đó là thư
ký tỉnh ủy Lăng Phong, lúc ba cô gặp chuyện không may, người duy nhất
không thả đá xuông giếng chính là cha của Lăng Chu, lúc ấy Sở Dĩnh rất
cảm kích, bởi vì sự cảm kích này, lúc Lăng Chu cầu xin cô, cô không cách nào từ chối được.
Con người luôn sống trong các mối quan hệ nhân tình thế thái, tình thân tình bạn đều đáng trân trọng, chỉ có tình yêu
không phải là cái gì, bởi vì không có tình yêu, con người cũng không
sao, vẫn phải sống, vì chuyện đi chết, Sở Dĩnh không làm được, cho nên
Lăng Chu hận cô, nói cô lạnh lùng căn bản không phải là người, chứ đừng
nói là phụ nữ, nói thứ đang chảy trong người cô không phải là máu mà là
đá vụn.
Tại sao lại nhớ tới anh, vì uống say, cứ say là cô sẽ nhớ anh, không nghĩ một chút cũng không được, tính ra, cô chỉ có vài lần
uống rượu say đều là vì Lăng Chu.
Lần đầu tiên là do vô tình phát hiện một bức thư tình rơi ra từ túi của Lăng Chu, cô biết rất nhiều
người thích Lăng Chu, rất nhiều người nhét thư tình vào túi anh, nhưng
cô chưa bao giờ thấy anh cầm, anh luôn đưa những lá thư đó cho cô xử lý, sẽ nói với cô một cách đương nhiên: “Nhìn đấy, thư tình của anh đều đưa cho em, em cũng phải đưa cho anh”. Sau đó tự lấy hết thư tình của cô,
rồi tự cho là đã mình đã thực hiện được mưu kế, ánh mắt sáng lấp lánh.
Cho nên, thư tình của hai người đều do người kia xử lý, đột nhiên phát hiện anh tự dấu một lá, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, nổi loạn với anh mấy
ngày trời, sau thêm việc nhà trường thông báo kỳ thi tốt nghiệp phổ
thông hai người lại cãi nhau một trận, đúng lúc bạn học rủ nhau đi ăn
bữa chia tay, cô uống hết một chai rượu trắng, khiến đám bạn bè sợ hết
hồn.
Cuối cùng Giai Giai phải gọi cho Lăng Chu đến đưa cô về,
Lăng Chu không dám đưa cô về nhà nên thông đồng với Giai Giai bảo hôm đó cô ngủ nhà cô ấy, còn anh đưa cô về biệt thự nhà mình, sau đó cô chẳng
nhớ gì, chỉ thấy vô cùng khó chịu, muốn nôn mà không được, sau đó Lăng
Chu nói do cấu tạo cổ họng của cô không nôn được nên từ đó về sau anh
cấm cô ống rượu.
Lần thứ hai là khi nào nhỉ? Đúng rồi là lúc bọn
họ chia tay, cô uống say mèm, chỉ là, sau cũng chẳng có ai phục vụ, yêu
thương cô nữa, khó chịu thì cũng tự mình chịu đựng, tính ra đây là lần
thứ ba, rốt cuộc không có liên quan đến Lăng Chu nữa, vì cái tên ghê tởm Chu Tự Hàn, thật ghê tởm. Nhưng cô ở bên cạnh hắn một năm, giờ nghĩ
lại, cảm thấy so với hắn cô còn bẩn, còn ghê tởm hơn.
Cô t