Duck hunt
Đuổi Tình Yêu Đi

Đuổi Tình Yêu Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323051

Bình chọn: 8.00/10/305 lượt.

ừ từ ngồi xổm xuống, chờ cơn buồn nôn qua đi, đứng lên, lảo đảo suýt ngã, may có một cánh tay sau lưng đỡ cô mới đứng được.

Vừa đứng vững quay đầu nhìn lại, giơ tay hất hắn ra, bước về phía trước hai bước, ngồi vào bậc thang bên đường, ngẩng đầu nhìn Chu Tự Hàn đang đến

gần, đầu óc có chút mơ hồ nhưng lý trí vẫn còn khá tỉnh táo.



cau mày nhìn Chu Tự Hàn, lời nói thốt ra lại như không hề có men say:

“Chu tổng, tôi nghĩ là tôi đã nói rất rõ rồi, nghĩ rằng Chu tổng không

thiếu phụ nữ, không cần phải lãng phí thời gian quý báu của ngài vào

tôi…” Chu Tự Hàn nhìn cô gái rõ ràng say níu lưỡi vẫn cố gắng giữ vững lý trí, anh cảm thấy tương đối xa lạ, nếu Sở Dĩnh gặp anh mà dây dưa như những

phụ nữ khác, có lẽ anh đã không có chút hứng thú, cô có biết là cô càng

như vậy, anh càng không thể bỏ qua, anh phải biết rõ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

Trong tiềm thức của anh, Sở Dĩnh là một cô gái hiểu

chuyện, bình thường, bây giờ lại có vài phần hiên ngang bất khuất, sang

trọng mà không phóng túng, phải nói là muốn từ chối lại có vẻ như mời

chào, hơn nữa, cô gái này còn không hề che dấu vẻ chán ghét anh, Chu Tự

Hàn cảm thấy không thích chút nào, anh khó chịu, cô cũng đừng mong được

thoải mái.

Chu Tự Hàn cười lạnh, rất vô lại: “Tôi cảm thấy mất

nhiều hơn được…” Đưa tay nâng cằm, để cô đối mặt với mình, khẽ cúi

người, môi gần như sắp dính vào mặt Sở Dĩnh, cho dù Sở Dĩnh đang say có

phần mơ hồ, cũng có thể cảm nhận được hơi thở đang phả ra từ mũi anh,

mập mờ mà nóng bỏng: “Còn nữa, em không xem Chu Tự Hàn tôi là người coi

tiền như rác đấy chứ. Định cứ thế mà đi, tục ngữ nói chẳng sai, một ngày làm vợ chồng, trăm ngày tình nghĩa, Sở Dĩnh em không cảm thấy thế này

là quá vô tình hay sao?”

“Vô tình?” Sở Dĩnh không khỏi cảm thấy

vui vẻ, một câu vạch trần anh: “Nói chuyện tình nghĩa với Chu tổng,

chẳng phải rất nực cười sao, tính toán? Tôi tính thế nào được với anh,

ban đầu là hai bên tình nguyện, rất rõ ràng, đó là một cuộc giao dịch,

Chu tổng không chịu thiệt thòi gì, tôi cũng chẳng có lợi hơn, bây giờ

Chu tổng lại quấn lấy một người phụ nữ đã bị quăng đi như vậy, không sợ

hỏng danh tiếng của mình sao?”

Chu Tự Hàn âm trầm như thể bầu

trời mờ mịt trên đầu, đây mới là Sở Dĩnh thực sự chăng, một năm qua, sự

ngoan ngoãn biết điều đều là diễn trò, anh cắn răng: “Không thể không

công nhận, em có khả năng diễn xuất thiên phú, so với những minh tinh ở

công ty của tôi, trình độ của em còn cao hơn, đáng tiếc, Sở Dĩnh có phải em đã quên, một khi giao dịch bắt đầu, người muốn kết thúc thì kết thúc không phải là em, giữ lại hay không là việc của tôi, em không có quyền

đó.”

Sở Dĩnh rất châm chọc: “Thế nào tôi lại nhớ, Chu tổng đã nói kết thúc rồi. Chẳng lẽ Chu tổng lớn tuổi, mắc chứng hay quên?”

Ánh mắt Chu Tự Hàn bắn ra một tia sắc bén, chợt cười: “Em nói đúng, tôi

không nhớ rõ đã nói chia tay lúc nào, cho nên em là người phụ nữ của

tôi, nếu em không thể tự giác, thì tôi cũng không ngại nhắc nhở…” Nói

xong, ngón tay bóp chặt hai má cô, cúi đầu, hôn lên.

Chu Tự Hàn

hôn mãnh liệt bá đạo, căn bản không cho cự tuyệt, trước một người đang

phát tiết, Sở Dĩnh muốn phản kháng cũng không được, huống hồ, cánh tay

anh còn đè vai cô lại, khiến cô không thể nhúc nhích, đành bị động để

mặc anh hôn.

Chu Tự Hàn thật không hiểu sao mùi vị của cô gái này lại trở nên ngon lành như vậy, khiến anh cứ như một thiếu niên mười bảy mười tám, hận không thể đặt cô dưới thân ngay lúc này, anh có chút hối

hận, sao lúc đầu lại cảm thấy phiền, cô gái này rõ ràng mê người như

thế, thậm chí, lúc Chu Tự Hàn buông cô ra, còn có chút luyến tiếc, loại

cảm giác này có phần kỳ dị nhưng cũng rất thú vị.

Chu Tự Hàn còn

chưa kịp đứng thẳng lên, Sở Dĩnh tránh khỏi sự kìm kẹp đứng lên, không

chút nể nang tát cho anh một cái, một tiếng chát thanh thúy..

Cái tát này khiến cho trợ lý ngồi trong xe ở ven đường cũng kinh sợ, bao

nhiêu năm qua, chưa có ai dám động thủ với Chu tổng cả, thế này khác nào muốn chết, phụ nữ cũng thế, trợ lý Hứa vẫn nhớ rõ, hai năm trước Chu

tổng thực sự thích một phụ nữ, so với Sở Dĩnh thích hơn nhiều, trước kia Sở Dĩnh cũng không được coi là người tình, cùng lắm xem như là thứ tình có cũng được không có không sao, người kia cũng sắp phát triển hơn rồi, những buổi xã giao quan trọng, thỉnh thoảng cũng mang theo, ban đầu anh cứ nghĩ cô gái kia ngon rồi, nhưng sau lại cứ nũng nịu bắt Chu tổng

xách túi cho, nên xong chuyện.

Chu tổng có thể tốn tiền cho phụ

nữ, cưng chiều phụ nữ, nhưng không chịu nổi mấy cái tính thích tỏ vẻ của phụ nữ, bất kể người đó là ai, đều phải thua Chu tổng, bằng không đừng

mong có quả ngon mà ăn, cho nên Sở Dĩnh lại dám động tay động chân, khác nào chạm vào chỗ hiểm của Chu tổng, quả này… trợ lý Hứa cũng không đành lòng nhìn.

Sau khi giáng cho Chu Tự Hàn một cái tát, Sở Dĩnh cảm thấy thật đáng đời hắn, nhưng nhận thấy nét mặt dữ tợn của của hắn, lùi lại hai bước, đầu óc dường như tỉnh táo ra, quẳng lại một câu: “Chúng

ta đã kết thúc rồi…” sau đó vọt thẳng ra đường chặn một chiế