
ì cô ấy, đúng là đàn bà lòng dạ độc địa.”
Mấy câu này khiến Giai Giai nổi đóa, quát lại: “Độc địa thì sao, con mẹ nó
cậu biến đi cho xa, không thì đừng trách mình phát ra độc khí giết cậu.” Hai người bỏ đi trong bực bội, chỉ có điều trước khi đi Trương Phiền
còn cố nói với theo “Lăng Chu được điều đến thành phố B rồi.” Cho nên
Giai Giai vẫn luôn do dự, không biết có nên nói với Sở Dĩnh hay không.
Nhưng đã hơn nửa năm trôi qua, cũng không thấy có chuyện gì, Giai Giai bắt
đầu hối hận, tại sao mình phải lắm mồm như thế, hai người đã chia tay
rồi, cô sao phải lo nghĩ, chỉ có điều Chu Tự Hàn thật sự là kẻ phiền
toái, sau này không biết còn gây ra những chuyện gì, Giai Giai có dự cảm không hề tốt lành…
Hiệu suất làm việc của trợ lý Hứa rất cao,
chỉ một ngày đã tra ra bệnh tình của mẹ Sở Dĩnh, đang đợi hiến thận, Chu Tự Hàn đột nhiên cảm thấy, mọi chuyện đều có thể giải thích được, rất
máu chó, cũng không chắc là sự thật.
Sở Dĩnh vì muốn ghép thận
cho mẹ với tìm đến một đại gia như hắn, không cần biết làm sao tìm được, nhưng anh đích xác là bị cô tính toán, muốn cứ thế mà hất cẳng anh,
không có cửa đâu: “Tiểu Hứa, đặt hẹn với viện trưởng Lưu, nói chuyện
quyên góp lần trước…” “Tiểu Dĩnh, trễ giờ làm rồi kìa.” Nhạc Thu Mạn gõ cửa phòng hai cái, Sở
Dĩnh ậm ừ đồng ý ngồi dậy, vừa qua cơn ngủ gật, vừa suy nghĩ hôm nay
phải đi đâu để giết thời gian.
Kể từ hôm từ chức ở công ty Vương
Quang Tiêu, cô không muốn cho mẹ biết, tránh cho bà lo lắng, qua đợt
cuối năm, Sở Dĩnh định sang năm mới sẽ tìm một công việc gần nhà, mấy
ngày nay cứ phải cho qua đã.
Đứng lên cầm quần áo vào phòng tắm,
ăn sáng xong rồi ra ngoài, ra khỏi chung cư, không biết nên đi đâu, vừa
đúng xe buýt tới, cô cứ theo dòng người lên xe, rồi theo dòng người
xuống xe, xuống rồi mới phát hiện ra là trung tâm thương mại, còn sớm
quá chưa mở cửa.
Sở Dĩnh đứng ở cửa chờ một lát, nhớ sắp đến sinh nhật mẹ, nên mua chút quà tặng, vì vậy kiên nhẫn đứng chờ trung tâm
thương mại mở cửa rồi đi vào, lên thẳng lầu hai, định mua cho mẹ một
chiếc áo choàng lông dê, cái của mẹ cô đã cũ rồi, nhìn qua mấy màu, chọn chiếc đỏ thẫm, là màu mẹ cô thích, vừa mừng năm mới luôn, gói kỹ cho
vào túi xách.
Ngồi café ở lầu hai, tìm một chỗ gần cửa sổ, gọi
một ly café đen cùng một chiếc bánh phomat, cô rất thích cái vị vừa ngọt ngào vừa đăng đăng này, giống như cuộc sống.
Cầm quyển tạp chí
trên kệ giết thời gian, mở ra mới phát hiện là tuần san lá cải, ngay
trang đầu là hình Chu Tự Hàn cùng cô minh tinh ở tiệm quần áo hôm trước, Sở Dĩnh không khỏi chán ngán, đóng tạp chí lại để một bên, sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
Ngoài cửa sổ là khu buôn bán sầm uất, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, Sở Dĩnh nghĩ, mình đã bao
lâu rồi chưa nhàn nhã như thế, mấy năm rồi kể từ khi cha ra đi, cô ngày
nào cũng mệt mỏi, vội vàng xử lý cục diện rối rắm mà cha để lại, vội vã
chăm sóc mẹ, vội vã kiếm tiền, cũng sắp quên cái cuộc sống còn có từ
nhàn nhã này, bây giờ đột nhiên rảnh rỗi, cô chẳng cảm thấy chút nhẹ
nhõm nào, ngược lại còn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Tôi có thể
ngồi đây không?” Sự mệt mỏi của Sở Dĩnh bị một giọng nói trầm thấp cắt
ngang, Sở Dĩnh nghiêng đầu nhìn sang, cô rất ghét đàn ông bắt chuyện,
cảm giác, đàn ông như thế thật tùy tiện, chỉ là người đàn ông bên cạnh,
Sở Dĩnh không ngờ, tùy tiện có vẻ không hợp với anh ta. Người đàn ông
này quá xuất sắc, phong thái nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, nhìn có vẻ
ngoài ba mươi tuổi, là độ tuổi phong độ nhất của đàn ông, cao ráo, liếc
qua cũng phải mét tám, khoác một chiếc áo lông cừu may thủ công, trông
dáng người cao lớn, phù hợp với một khuôn mặt đẹp trai hiếm có, khiến Sở Dĩnh trong phút chốc thất thần.
Người đàn ông này thấy cô không
phản đối, ngồi xuống phía đối diện, ánh mắt mặc dù nhìn thẳng vào khuôn
mặt cô, khiến Sở Dĩnh có cảm giác bị mạo phạm, người đàn ông này rất
lịch sự để danh thiếp của mình trên bàn đẩy đến trước mặt Sở Dĩnh: “Xin
lỗi đã làm phiền cô, tôi không phải là người rảnh rỗi, tôi có chuyện
muốn nói với cô.”
Sở Dĩnh cúi đầu nhìn qua danh thiếp, rất đơn
giản, nhưng tương đối tinh xảo, quét qua nội dụng danh thiếp Sở Dĩnh
không khỏi chau mày nhìn người đàn ông đối diện, tổng giám đốc điều hành tập đoàn Âu Phỉ, Hàn Chấn, có phải là quá trẻ tuổi không.
Tập
đoàn Âu Phỉ cô cũng nghe Giai Giai nói qua, hình như tổng giám đốc điều
hành mới nhậm chức là họ Hàn, tên gì không nhớ, nghe nói đang xúc tiến
chọn đại diện phát ngôn năm nay, chẳng lẽ người này thật sự là người đs, Sở Dĩnh không khỏi có chút nghi hoặc.
Ánh mắt Hàn Chấn lóe
cười, cầm danh thiếp viết một dòng địa chỉ ra đằng sau, đưa lại: “Đây là địa chỉ tập đoàn Âu Phỉ, tôi cảm thấy, hình tượng của cô rất phù hợp
với yêu cầu của chúng tôi, nếu cô đồng ý quay quảng cáo, 9 giờ sáng mai
cô đến đây, về mặt thù lao, chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện.”
Chờ Hàn Chấn đi, Sở Dĩnh mới cầm danh thiếp lên nhìn qua, cười khổ, không
nói tới thật giả, nếu cơ hội này đến với cô một năm trước, chắc hẳn cô
sẽ