
thể vào ở
trong nhà họ Nhạc, thì có hy vọng được ôm bảo bối nhà anh, ai ngờ không
có cửa đâu, người cậu coi như ôn hòa của bảo bối nhà anh nói với anh:
"Theo nghi lễ cổ của nhà họ Nhạc, nam nữ hai bên không thể gặp mặt trước đám cưới." Chứ đừng nói tới ở cùng nhau rồi, ánh mắt Chu Tự Hàn trợn
trợn nhìn cửa lớn nhà họ Nhạc đóng lại, không cho khách vào.
Cái cửa chính cổ cổ đó, nếu là Chu Tự Hàn trước kia, lấy cây búa có thể
trực tiếp chém thành củi đốt, có thể tưởng tượng ra anh rất nhớ bảo bối
nhà anh, nhưng vẫn phải nhịn! Nhịn không nổi cũng phải nhịn.
Kiến Quốc ở một bên nhìn sắc mặt lão đại cũng có chút dữ tợn, nhớ tới
vừa rồi cậu của Sở Dĩnh không nhanh không chậm nói những lời đó, Kiến
Quốc cũng muốn vui mừng, câu nói kia nói thế nào, kẻ ác sẽ có kẻ ác hơn trị, cho dù Chu lão đại có bá đạo hơn nữa, nhưng muốn kết hôn với con
gái người ta thì cũng phải theo quy củ, nếu không thì làm thế nào, chỉ
là, tòa thành cổ này thật sự là thực tế xứng với danh tiếng, giữ gìn
tương đối tốt, rất đẹp.
Vừa tiến đến là có thể cảm nhận loại truyền thống văn hóa trải qua ngàn
năm đó, khiến cho cả thành cổ giống như có linh tính, đúng lúc khói hoa
(cảnh sắc mùa xuân) tháng ba, theo dòng sông quanh co khúc khuỷu mà
xuống, có thể tận hưởng phong cảnh của thành cổ, trong thành hai nhà Tô
Nhạc đều là gia tộc truyền lại mấy đời, nhưng cội nguồn hai nhà sớm nhất cũng bắt đầu từ triều Đường, hai nhà cũng có thói quen kết thân, cho
nên năm đó mẹ Sở Dĩnh mới có thể chưa tốt nghiệp trung học cơ sở đã đính hôn với con trai trưởng của nhà họTô.
Hai nhà vẫn lưu giữ tính truyền lại của gia tộc trong tiềm thức, trên
phương diện nào đó mà nói, tuy hai nhà là vọng tộc, lại khó tránh khỏi
còn để lại truyền thống cũ.
Chu Tự Hàn vô cùng xì mũi coi thường đối với loại truyền lại rắm chó
này, nghe Trần Bân hào hứng bừng bừng nói dài dòng nửa ngày, Chu Tự Hàn
hừ một tiếng: " Mẹ nó truyền lại cái gì, chính là làm ra vẻ thôi! Đã
thời đại gì rồi, còn làm trò này nữa."
Kiến Quốc không nhịn được cười giễu cợt một tiếng: "Lão đại, rõ ràng là
anh chưa thỏa mãn dục vọng rồi, hãy nói thật với người anh em này, nếu
sống xa chị dâu nhiều ngày hơn nữa thì có phải anh sẽ không thông
không?"
Nói đến đây, Chu Tự Hàn hận không được giết người, không ngờ cưới như
thế này còn không bằng không kết hôn rồi, trước khi kết hôn, anh và bảo
bối nhà anh sinh hoạt rất nhiều! Vừa đóng cửa, làm gì cũng được, hơn
nữa bây giờ bảo bối nhà anh rất đáng yêu, tư vị làm tình kia muốn thoải
mái bao nhiêu thì thoải mái bấy nhiêu, đáng tiếc mới tốt đẹp được có mấy ngày, liền bị Nhạc lão đầu đưa đến nơi này, đến hôm nay cũng đã nửa
tháng, đừng nói làm chút gì, ngay cả mặt mũi cũng không thấy.
Vấn đề này vẫn chưa xong đâu, phía sau còn có các loại nghi lễ khác,
muốn lấy được bảo bối nhà anh về nhà, ước chừng phải giày vò một tháng,
cái này bảo anh làm sao nhịn xuống được, nhịn nữa, xem ra con mắt cũng
đi ra từ trong lỗ mũi luôn.
Kiến Quốc cười hắc hắc: "Lão đại, anh quá nóng tính rồi, nếu không,
trước tiên tôi tìm một người phụ nữ để cho lão đại trừ hoả, về sau cưới
vợ về nhà, trước tiên giải tỏa ngột ngạt một chút cái đã."
Chu Tự Hàn tức giận trừng mắt liếc anh một cái: "Cậu đây là muốn phá
hoại tôi hả? Tính khí của bảo bối nhà tôi, cậu thật sự không biết hay
giả vờ không biết vậy, nếu tôi dám có ý nghĩ lệch ra ngoài chút gì, hậu
quả khó mà lường được."
Trần Bân vỗ Kiến Quốc một cái: "Cậu cút qua một bên đi, toàn ra chủ ý
cùi bắp không, chút ít tâm tư xấu xa của cậu mà cũng dám khoe khoang ra
ngoài, lão đại của chúng ta là người như vậy sao?"
Kiến Quốc bĩu môi lầm bầm một câu: "Sao không phải chứ, trước kia phụ nữ của lão đại còn không phải là xếp đầy cả xe tải sao, từng đám một, tôi
còn không nhớ mặt nữa, lão đại đã bỏ xa tám trượng rồi." Chu Tự Hàn đạp
anh một cước: "Câm miệng,cậu phá hư việc nhiều hơn là thành công." Kiến
Quốc ngồi bên kia hút thuốc lá, trong lòng còn rất buồn bực, trách mình, làm sao lại thành ghen tỵ rồi.
Trần Bân nói: "Lão đại, thật ra tôi có một chủ ý, anh nhìn Romeo và
Juliet xem, nửa đêm khuya khoắt trèo tường quyến rũ, anh cũng làm như
vậy đi! Không chừng làm chị dâu cảm động, cho anh vào khuê phòng thơm
mát của cô ấy, giường cao chăn ấm phục vụ lão đại một đêm, không phải
chuyện gì cũng giải quyết được sao?"
Chu Tự Hàn vừa nghe, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, đúng vậy! Sao anh không
nghĩ ra chiêu này chứ, tường rào nhà họ Nhạc này, bản lĩnh của mình còn
không dễ dàng bay qua sao, hơn nữa, gian phòng của bảo bối nhà anh đối
diện với vườn hoa phía sau, ngày đầu tiên anh tới đây đã thăm dò đường,
vào lúc này vừa đúng lúc cần dùng tới.
Suy nghĩ một chút cũng kích thích, gặp mặt bảo bối nhà anh ở sân của
vườn hoa, rất lãng mạn! Càng nghĩ càng kích động, nghiêng đầu nhìn trời
bên ngoài một chút, lòng nói sao còn chưa tối vậy, nét mặt kia làm cho
Trần Bân và Kiến Quốc cười ngửa tới ngửa lui, phụ nữ thật sự là khắc
tinh của đàn ông, hôm nay nhìn thấy Chu lão đại như vậy, quả thật chính
là nô lệ của