
rán dường như không còn đau nữa, rất
thoải mái, thoải mái đến mức cô cũng không muốn nhúc nhích, lúc này, cô
thật sự của cần một người ôm cô vào trong ngực, cho dù người ôm vào
trong ngực là Chu Tự Hàn cô chán ghét cũng không việc gì, phụ nữ, tên
của ngươi chính là người yếu.
Sở Dĩnh nhắm mắt lại, chỉ chốc lát
sau liền ngủ mất, từ nhỏ Sở Dĩnh có một tật xấu, một khi làm sai việc
gì, hoặc muốn trốn tránh cái gì, liền muốn ngủ, khi còn bé nếu như thi
trượt rồi, về nhà đi nằm ngủ, ai gọi cũng không tỉnh, huống chi, tối nay Sở Dĩnh thật sự rất mệt mỏi, mấy ngày nay cô cũng ngủ không đến mấy
giờ, còn có Lăng Chu, cô cảm thấy tâm lực mình tiều tụy, cũng không quản Chu Tự Hàn, ngủ không biết trời đất gì.
Chu Tự Hàn khéo léo ôm
lấy Sở Dĩnh, làm cho tâm tình cực tốt, vốn còn muốn đi ăn một chút gì đó với cô, nhưng đến nơi rồi, gọi cô mấy tiếng cũng không được, suy nghĩ
một chút, để cho Tiểu Triệu đưa bọn họ trở về Tinh Huy.
hiện giờ
Sở Dĩnh sống ở trong căn hộ chung cư phía sau cao ốc Tinh Huy, là Tinh
Huy chuẩn bị chỗ ở cho nghệ sĩ dưới cờ, chung cư độc lập, an ninh tương
đối tốt, có thể hạn chế tối đa sự săn lùng của giới truyền thông, mỗi
tầng đều là độc lập với nhau, còn lớn hơn gấp đôi so với phòng ốc Sở
Dĩnh mới mua.
Điều kiện tốt như vậy, không phải tự nhiên ai cũng
có thể vào ở được, bình thường là người mới được công ty nâng đỡ, mới có đãi ngộ như thế, cũng dễ dàng quản lý cuộc sống riêng của nghệ sĩ, dù
sao cuộc sống riêng của nghệ sĩ, không chỉ có ảnh hưởng đến tương lai
của nghệ sĩ, cũng liên quan trực tiếp với lợi ích của công ty.
Sau khi Sở Dĩnh gia nhập vào đoàn làm phim “Thanh Liên” mới chuyển vào tới nơi này, từ lúc ký hợp đồng đến khi mở máy, cũng hấp dẫn ánh mắt của
mọi người, đây cũng là tuyên truyền trước một phần, ở studio lúc nào
cũng có phóng viên đi theo để thu thập tin tức, làm nữ chính của “Thanh
Liên”, Sở Dĩnh càng trở thành tiêu điểm của tất cả giới truyền thông.
Vì để tránh phiền toái, Sở Dĩnh nghe theo an bài của công ty đến nơi này ở tạm, khi rảnh rỗi mới về nhà thăm mẹ cô, mẹ cô khôi phục rất tốt, trong nhà có thuê một dì giúp việc, là đồng hương của mẹ, nói chuyện rất hòa
hợp, cũng rất tỉ mỉ, Sở Dĩnh cũng rất yên tâm.
Chỉ tiếc chung cư
tập thể của công ty, có thể tránh được phóng viên, lại không tránh được
ông chủ lớn tự mình muốn trông coi mọi việc, xe của Chu Tự Hàn chính là
chiêu bài, trực tiếp lái vào khu chung cư, người gác cổng chính là ăn
chén cơm của Tinh Huy, đương nhiên không dám cản xe của ông chủ lớn,
cũng không phải là chán sống.
Cứ như vậy, Chu Tự Hàn ôm lấy Sở
Dĩnh tiến dần từng bước, căn bản không có chút khó khăn nào, đem Sở Dĩnh đặt ở trên giường, Chu Tự Hàn rất thích thú quan sát bốn phía, phát
hiện ra Sở Dĩnh thật sự không coi nơi này là nhà của mình, giống hệt như nhà mẫu lạnh lẽo, không có hơi người.
Chu Tự Hàn chạy hết một
vòng, lại trở về phòng ngủ, ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm Sở Dĩnh,
nhìn thế nào cũng cảm thấy thuận mắt, cô ngủ rất say, hành hạ như thế
nào cũng không tỉnh lại, trên mặt tẩy trang vô cùng sạch sẽ, lộ ra
gương mặt trắng noãn mà xinh đẹp, Sở Dĩnh rất đẹp, hơn nữa thời điểm một gương mặt mộc như vậy, có vẻ so với tuổi thật nhỏ hơn rất nhiều.
Mắt nhắm thật chặt, lông mi ở dưới mắt dài mà cuốn vểnh lên tạo ra một hàng bóng râm nhàn nhạt, dưới mũi ngạo nghễ ưỡn lên là cái miệng nhỏ hơi đô, giống như một tiểu nha đầu không có lớn lên, chỉ là sắc màu mềm mại đỏ
thắm này thật sự rất mê người.
Hấp dẫn khiến Chu Tự Hàn không
khỏi cúi đầu hôn một cái, hôn một cái anh lại phát hiện cực kì nghiện,
lại hôn mấy cái, đầu lưỡi cạy ra hai múi môi mềm mại, dò vào giữa răng
môi, hồi lâu, liếm một lát, trong lòng cảm thấy thời gian này nín nhịn
không ít.
Chu Tự Hàn không có gì là ranh giới cuối cùng của của
đạo đức, nhưng mê gian chuyện của nữ nhân nhi cũng không làm được, mặc
kệ anh từng có bao nhiêu phụ nữ, đều là hai bên tình nguyện, chỉ vì Sở
Dĩnh, mấy tháng rồi anh không động vào phụ nữ, vào lúc này thật sự có
chút không nhịn được.
Dứt khoát nằm ở bên cạnh Sở Dĩnh, ôm cô,
hôn cô, chính mình bắn súng ngắn (thủ dâm), làm xong, Chu Tự Hàn không
khỏi lắc đầu, chính mình không chịu thua, cố gắng chống đỡ sao, bên
ngoài không biết có bao nhiêu phụ nữ đứng xếp hàng chờ anh lâm hạnh, cần gì phải chịu khổ mà coi chừng một mình Sở Dĩnh, cũng không biết mong
muốn gì, nhưng mà cho dù là bắn súng ngắn (thủ dâm) cũng rất xuất sắc,
dù sao Sở Dĩnh ở ngay bên cạnh, nhìn cô, nghĩ tới dáng vẻ của cô khi cởi hết, Chu Tự Hàn càng hưng phấn giống như ăn phải thuốc lắc.
Phát tiết hết tinh lực dư thừa, Chu Tự Hàn đi tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại
giường, cởi sạch quần áo trên người của Sở Dĩnh, chỉ giữ lại áo ngực và
quần lót, ôm chầm lấy Sở Dĩnh, đắp chung một cái chăn rồi ngủ.
Lúc Sở Dĩnh tỉnh lại, cảm thấy ngực có chút không thở nổi, mở mắt ra, phát
hiện một cánh tay cường tráng để ngang trước ngực mình, theo cánh tay
liền nhìn thấy mặt của Chu Tự Hàn.
Trước kia ở cùng Chu Tự Hàn
một năm, đều là khi xong chuy