
Hàn, anh bỏ qua cho
tôi có được hay không?" Giọng điệu một chút cũng không dịu dàng, giống
như phát cáu, nhưng Chu Tự Hàn lại hài lòng, ngón tay không có tiếp tục, mà là chuyển đến cô chỗhai người kết hợp đằng trước, đi xoa nắn nơi mẫn cảm kia, cảm thấy hạt trân châu, đồng thời luật động, động tác bắt đầu
nhanh hơn, lúc này Sở Dĩnh còn chưa có thả lỏng xuống, liền bị Chu Tử
Hàn đỉnh đụng đầu vào trên chỗ tựa lưng đầu giường. . . . . .
Mức độ đốt lửa kích tình nhanh hay chậm, kích tình bốc cháy lên, gần như có thể phá hủy hết tất cả lý trí, tôn nghiêm cái gì, thực tế, tình yêu,
tất cả mọi thứ ở đây có vẻ không chịu nổi một kích trong sự kích tình
như vậy, đại khái đây là bản năng của động vật. . . . . .
Thời
điểm được Chu Tự Hàn đưa lên đỉnh, Sở Dĩnh cũng không thể không thừa
nhận, cho dù không có tình cảm gì đối với Chu Tự Hàn , nhưng cũng đạt
được vui vẻ rất lớn.
Sở Dĩnh vào cao triều, cả người không ngừng
run rẩy, hành lang trong cơ thể giống như xuất hiện một nghìn cái miệng
nhỏ nhắn, hút hạ thân anh từng chút từng chút một, làm Chu Tự Hàn suýt
nữa thoải mái ngất trời, càng hung ác cố gắng gây rối mấy cái, rốt cuộc
gầm nhẹ một tiếng, tiết ra ngoài. . . . . .
Anh nằm ở trên người
Sở Dĩnh, chờ vẻ đẹp nhiệt tình này qua đi, cúi đầu hôn cô, bảo bối thật
sự bị anh giày vò thảm, thân thể dưới người anh, giống như một vũng
nước, thậm chí anh còn có thể cảm thấy thân thể cô co giật. . . . . .
Ngoài cửa sổ đã là sáng sớm, ánh sáng mặt trời mới mọc xuyên qua vào từ rèm
cửa sổ voan mỏng, rơi vào trên sàn nhà phòng ngủ, tô lên sắc điệu ấm áp, làm tâm tình con người không khỏi chuyển biến tốt.
Chu Tự Hàn
thân mật hôn Sở Dĩnh, nụ hôn của anh dịu dàng chu đáo dừng ở trên trán
ướt mồ hôi của cô, lông mày thanh tú cong lên, dùng đầu lưỡi đem lông
mày nhíu lại như ngọn núi của cô vuốt bằng, sau đó là mí mắt, mắt, lỗ
mũi, gương mặt, đôi môi, cổ, xương quai xanh . . . . . . Tiếp tục đi
xuống. . . . . .
Anh gần như hôn toàn thân cô một lần, thậm chí
không có bỏ qua cho địa phương bị anh chơi đùa vô cùng tàn nhẫn, phải
nói anh rất yêu thích chỗ ấy, cho nên nói, mỗi người đều có thói quen,
lần trước sau khi bị anh hôn qua một lần, mặc dù Sở Dĩnh vẫn có chút
kháng cự, nhưng là miễn cưỡng đón nhận, hơn nữa người đàn ông này cũng
hoàn toàn không cho cô phản kháng, đâm vào dưới người cô, liếm cô giống
như loại cực cho lớn . . . . .
Không thể không dám nói, lúc này,
trong tâm lý của Sở Dĩnh sinh ra một loại khoái cảm quỷ dị, giống như
trước kia anh xem cô là kỹ nữ mà đối đãi, bây giờ Chu Tự Hàn , so với
trai bao cũng không khác lắm, chỉ cần không để cho cô hôn anh là được.
Cái ý nghĩ này mới vừa xẹt qua trong đầu Sở Dĩnh, Chu Tự Hàn lại ngẩng đầu
lên từ dưới người cô, xấu xa nhìn cô nói: "Có phải được anh phục vụ vô
cùng sảng khoái hay không?"
Mặt Sở Dĩnh đỏ lên quay đầu đi chỗ
khác: "Ai cho anh hầu hạ?" Chu Tự Hàn nói: "Anh liền nói một chút thôi, thế nào, ngượng ngùng rồi hả ? Yên tâm anh không chê bảo bối nhà anh
bẩn, bảo bối, em nói hôn qua như vậy, ngoại trừ anh ra không có người
khác đi!"
Sở Dĩnh chợt mở to hai mắt nhìn anh: "Anh có ý gì?" Chu Tự Hàn nở nụ cười, rồi xuống giường, dùng cái chăn vây quanh Sở Dĩnh,
ôm đi lên, vừa đi tới phòng tắm, vừa nói: "Khẩn trương cái gì? Anh chỉ
tùy tiện hỏi một chút mà thôi."
Hai người cùng nhau ngâm mình ở
trong bồn tắm, Chu Tự Hàn rất hăng hái giúp Sở Dĩnh gội đầu, rửa sạch, dùng khăn lông bao lấy, vẫn bế cô ở trong lòng mình, đưa tay lấy chai
rượu đỏ trong tủ rượu ra, rót một ly, chính mình uống một hớp, cúi đầu
muốn đút cho Sở Dĩnh, lại bị Sở Dĩnh né tránh.
Chu Tự Hàn cười ha ha một tiếng, đem cái ly đưa tới bên miệng cô: "Dùng ly được chưa, cô
nàng kiểu cách?" Sở Dĩnh uống một hớp liền đẩy ra, cô không có thói quen uống rượu lúc tắm, Chu Tự Hàn cũng không miễn cưỡng cô, ôm cô, dựa vào
nằm ở trong bồn tắm, hưởng thụ cảm giác có người đẹp trong ngực.
Một lát sau, khi Sở Dĩnh cũng buồn ngủ, chợt nghe Chu Tự Hàn nói: "Bảo
bối, nói cho anh biết một chút chuyện trước kia của em đi! Bạn học trước kia, bạn bè, thậm chí là người yêu?"
Trong nháy mắt Sở Dĩnh liền tỉnh ngủ lại: "Anh muốn hỏi cái gì?" Chu Tự Hàn có chút chua chát nói:
"Em và Lăng Chu đã từng là người yêu, tại sao lại chia tay, hiện tại hai người lại gặp mặt, có phải muốn nối lại tình cũ hay không?"
Sở
Dĩnh nhớ tới ngày hôm qua Internet lan truyền hình của cô và Lăng Chu,
xem ra Chu Tự Hàn cũng đã nhìn thấy, cô cảm thấy mình quang minh lỗi
lạc, cho nên không cần thiết phải giải thích với Chu Tự Hàn, nhưng hiển
nhiên Chu Tự Hàn cũng không cho là như thế, hơn nữa, Sở Dĩnh nghi ngờ
anh ta vừa trở lại liền giày vò mình, có phải là anh hoài nghi mình và
Lăng Chu có cái gì đó nên trừng phạt hay không?
Sở Dĩnh nhìn Chu
Tự Hàn từ trong gương đối diện: "Anh nghi ngờ buổi tối đó tôi và Lăng
Chu xảy ra chuyện gì đó có đúng không?" Sắc mặt Chu Tự Hàn nhất thời
lạnh lùng âm trầm, ấn cô ở trong nước liền hôn đi, nụ hôn của anh bá đạo mà hung ác, dường như muốn cắn chết