
cô, phút cuối cùng, hung hăng cắn
xuống ở trên môi Sở Dĩnh, ti. . . . . . Sở Dĩnh bị đau liền kêu một
tiếng, khóe môi lập tức rịn ra giọt máu, lại bị đầu lưỡi của Chu Tự Hàn
liếm vào trong miệng. . . . . .
Sở Dĩnh che đôi môi đẩy anh ta
ra, ngồi vào bên kia nhìn anh chằm chằm: "Chu Tự Hàn anh là chó điên
sao, gặp người liền cắn?" Chu Tự Hàn chau chau mày: "Anh chỉ là để cho
em biết, anh rất khó chịu, nếu như em thực sự có can đảm cắm sừng cho
anh, vậy thì anh không phải là chó điên, mà là sói, cắn chết em vẫn coi là nhẹ, cho nên, Sở Dĩnh đừng cho anh cơ hội cắn chết em."
Lời
nói này của Chu Tự Hàn tuy nhẹ, lại làm Sở Dĩnh không rét mà run, bàn
tay Chu Tự Hàn cầm cái ót của cô gần hơn, khiến cho Sở Dĩnh không tự chủ được nhìn thẳng vào mắt anh, một lúc sau nói: “ Nói cho anh biết, em đã sớm chia tay với hắn ta, hiện tại trong trái tim của em căn bản không
có hắn ta, ngay cả một chút bóng dáng cũng không có."
Một cái tay khác của Chu Tự Hàn đặt vào vị trí trái tim Sở Dĩnh, hỏi cô từng chữ từng chữ.
Rốt cuộc Sở Dĩnh thua trận, nhắm mắt nói: "Tôi đã sớm chia tay với anh ta,
hiện tại cũng không có anh ta trong lòng, ngay cả một chút bóng dáng
cũng không có." Chu Tự Hàn chợt lại gần bên tai cô, lạnh lùng nói: "Nói
dối, Sở Dĩnh, em có biết lúc em đang nói dối, nơi này có thể đập nhanh
hơn hai nhịp so với bình thường hay không?"
Sở Dĩnh thẹn quá hóa
giận mở mắt ra: "Chu Tự Hàn, anh đừng cố tình gây sự, muốn nghe cái gì
thì tô nói cái đó. Chẳng lẽ không đúng sao? Anh hi vọng tôi nói gì đây,
vậy tôi nói cho anh biết, tôi nhớ anh ta, yêu anh ta, kiếp này kiếp sau
cũng không thể quên. . . . . ." Lời nói của Sở Dĩnh bị sa sút, Chu Tự
Hàn dùng sức nắm được hai má, cắn răng mà nói: " Em nhớ hắn ta, yêu hắn
ta, kiếp này kiếp sau cũng không thể quên, đây không phải là lời anh
muốn nghe, là trong lòng em muốn vậy đi! Đáng tiếc bây em là người phụ
nữ của anh, hiểu khái niệm người phụ nữ của anh là gì không? Chính là
bất kể khi nào, địa điểm nào, trường hợp nào, anh muốn làm, thì em phải
có mặt cho anh, mở chân ra chờ, giống như bây giờ. . . . . ."
Chu Tự Hàn nhanh chóng di chuyển thân thể Sở Dĩnh qua, đặt ở trên vách bồn tắm, chống đỡ, đẩy chân cô ra, từ phía sau tiến vào, vừa tiến vào liền
chơi đùa rồi va chạm, đâm, căn bản không cho Sở Dĩnh bất kỳ thời gian
thích ứng nào. . . . . .
Sở Dĩnh cảm thấy có chút đau, bắt đầu
giãy giụa: "Chu Tự Hàn anh điên rồi, anh có bệnh." "Anh liền điên rồi,
không phải là trong lòng em suy nghĩ đến hắn ta, yêu hắn ta ư, em nhìn
trong gương một chút đi xem người nào đang chơi em, nhìn thật kỹ một
chút, em suy nghĩ đi, trong lòng em có hắn ta, nếu hắn ta nhìn thấy em
bị anh đây chơi sao, còn phóng túng, kêu không ngừng, sẽ như thế nào. . . . . ."
"Chu Tự Hàn anh vô sỉ, anh vô sỉ. . . . . ." Sở Dĩnh
chợt sụp đổ, cô có thể chịu được Chu Tự Hàn đối đãi với cô giống như đối đãi với kỹ nữ, nhưng cô không cách nào nhịn được, Chu Tự Hàn dùng loại
lời này nhục nhã cô.
Nước mắt Sở Dĩnh rớt xuống đồm độp, thật sự
làm cho Chu Tự Hàn hoảng sợ, lại nói,thời gian biết Sở Dĩnh cũng không
ngắn, nhưng chưa lúc nào thì thấy cô khóc cả, chính là thời điểm bị anh
uy hiếp đến cùng đường, cũng không có rớt một giọt nước mắt nào, cho nên Sở Dĩnh vừa khóc đây, thì Chu Tự Hàn thực sự có chút bối rối.
Thật ra thì anh chính là bị lửa đố kị tấn công tâm trí, ai bảo Sở Dĩnh nói
nhớ hắn ta cái gì, yêu hắn ta, cả đời không thể quên, lửa đố kị bị nước
mắt của Sở Dĩnh tưới tắt, Chu Tự Hàn lui ra ngoài từ thân thể cô, ôm cô ở trong lòng mình, hôn cô: "Tại sao khóc, anh chỉ chọc em chơi thôi?”
"Cái gì chọc tôi chơi . . . . . ." Sở Dĩnh không cảm kích đẩy anh ra: "Anh
có bệnh, anh cố tình gây sự, anh vô sỉ, hạ lưu, không biết xấu hổ. . . . . ." Sở Dĩnh đem tất cả từ để mắng có thể nghĩ tới đều vứt ra ngoài,
lại vẫn tỏ ra có chút ngây thơ.
Chu Tự Hàn muốn cười phá lên, cố
nén cười đem khăn lông qua cho cô lau mặt: "Được, được, anh có bệnh,anh
cố tình gây sự, anhvô sỉ, hạ lưu không biết xấu hổ, chọc bảo bối nhà
chúng ta phát khóc, không khóc a không khóc, nếu không, em đánh anh hai
cái, đánh anh hai cái, liền hả giận rồi, đến, đánh nơi này. . . . . ."
Nói xong đưa mặt đi qua, siết tay Sở Dĩnh vỗ vào trên mặt mình.
Bộ dáng vô lại này và bộ dáng hung ác mới vừa rồi quả thật tưởng như hai
người khác nhau, Sở Dĩnh rút tay về, lại cảm thấy thua thiệt, kéo khăn
lông trong tay anh qua, đánh anh mấy cái, lại cảm thấy thật sự buồn
cười, nhét vào trên người anh, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý đến
anh.
Chu Tự Hàn cẩn thận tiến tới trước mắt cô nói: " Không phải
là vì anh ghen tỵ sao? Nếu như em không nói như vậy, anh cũng không đến
nỗi gấp vậy, hiện tại em hả giận rồi, chuyện hôm nay coi như chúng ta
cho qua đi hả?"
Sở Dĩnh tức giận đẩy mặt của anh ra, muốn đứng
lên, đáng tiếc chân có chút nhũn ra, thử một hồi cũng không thành công,
Chu Tự Hàn cười hắc hắc chính mình bước ra, đem Sở Dĩnh vớt ra ngoài, ôm đi ra khỏi phòng tắm, thả vào trên giường, kéo chăn qua đắp cho