pacman, rainbows, and roller s
Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323873

Bình chọn: 9.5.00/10/387 lượt.

hoa, vui vẻ nhìn tôi, “Đẹp lắm đúng không? Nó tên mẫu đơn

xanh, còn tên khác nữa là hoa cúc xanh, cực lắm em mới tóm được nó vào

tay đó. Anh Bắc sẽ thích lắm cho coi, nên em mới tốt bụng từ xa mang đến đây cho anh Bắc coi đó.”

Hoa màu xanh ư?

“Hình như anh ấy không thích những thứ màu xanh mà.”

Mạc Hoan quái lạ nhìn tôi, “Không thích màu xanh á? Sao thế được, trước đây anh ấy…”

Cô ấy nhìn sắc mặt tôi, “Anh Bắc ở trỏng à?”

Tôi gật đầu, để cô bé vào.

Trình Nghi Bắc cũng đã tỉnh rồi, anh nhìn Mạc Hoan đứng phía sau lưng tôi, “Con nhóc này, em nghĩ gì mà chạy tới đây đấy?”

“Nhớ anh mà!” Mạc Hoan không để tâm lời anh nói.

Trình Nghi Bắc nhìn tôi, “Em họ anh.”

Mạc Hoan làm mặt quỷ với anh, sau đó đặt chậu hoa trước mặt Trình Nghi Bắc, “Nhìn xem, em mang quà gì đến cho anh này.”

Tôi nhìn thần sắc Trình Nghi Bắc, không dám tin, đúng là có gì đó bi thương vụt qua đôi mắt anh.

Hay không phải do anh ghét màu lục…mà vốn dĩ… anh không dám nghĩ về nó.

Mạc Hoan? Trình Nghi Bắc?

Hình như đã

nghe ở đâu đó, ba năm trước, từng có tin đồn Bắc Lâm kết thông gia với

Mạc gia, chỉ là sau đó không thấy gì nữa cả. Nghe nói Hạ Lập Khoa có

quan hệ rất sâu sắc với Mạc gia, khi đó việc kinh doanh của Mạc gia lâm

vào khó khăn trước nay chưa từng có, tin tức đính hôn truyền ra không

bao lâu thì biệt tăm. Nhiều người phân tích, sở dĩ nhà họ Trình làm vậy

là để mượn danh nghĩa đính hôn giúp cổ phiếu Mạc gia ổn định lại thị

giá, lễ đính hôn chỉ là một trò bịp mà thôi.

Mạc Hoan

nhìn tôi, xong lại quay qua nhìn Trình Nghi Bắc, “Anh không coi trọng

em, cũng không thèm giới thiệu chị gái xinh đẹp này với em.”

Trình Nghi Bắc lắc đầu, “Em gọi chị rồi còn gì.”

Mạc Hoan nhún vai, “Bỏ qua dễ thế hả, nói cho biết nhé: em là gián điệp của cha mẹ nuôi, anh ở đây Kim óc tàng kiều nha.”

Trình Nghi Bắc lơ đẹp, “Đâu cần em nói.”

Mạc Hoan sững sờ, “Ý gì đó?”

Trình Nghi Bắc nhìn tôi, “Tuần sau là sinh nhật mẹ anh, em cũng đến ra mắt đi.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, ý anh là…

Mạc Hoan nhào tới nắm tay tôi, “Tốt quá! Sau này em lại có thêm một người chị nữa, mẹ nuôi chắc chắn sẽ vui lắm!”

Trình Nghi Bắc cau mày, “Đừng để ý tới nó, thần kinh không bình thường.”

Mạc Hoan tức giận nhìn Trình Nghi Bắc.

“Hai người trò chuyện đi, em đi nấu cơm đây.” Tôi nhìn hai người họ, rút quân như chạy giặc.

Vừa vào bếp đã bắt đầu mất chí tiến thủ, Trần Nhất Lâm mi đỏ mặt cái gì hả, anh ấy cũng có nói gì đâu.

Thế tôi hi vọng anh nói gì?

Ngơ ngẩn trong bếp chẳng bao lâu, Mạc Hoan cũng chạy vào.

“Anh Bắc

thật vô vị, chẳng thèm ngó ngàng gì đến em. Chị Lâm đáng yêu thế này

chắc chắc sẽ quan tâm đến em mà phải không?” Cô bé nháy mắt với tôi.

Sao mà nỡ từ chối cô bé thông minh thế này nhỉ?

“Thế em muốn chị làm gì?”

Cô bé bĩu môi, “Em cam đoan không phải chuyện gì xấu xa đâu.”

Tôi nhìn kĩ khuôn mặt cô bé, rất giống người trong tranh, nhưng lại biết không phải cùng một người.

“Em có chị hay em gì không?” Hỏi thăm dò.

Nụ cười trên mặt vụt tắt, đánh giá tôi, “Đến cả chuyện này anh Bắc cũng nói với chị

rồi ư?” Cô bé bất đắc dĩ cười cười, “Đúng đó, Mạc gia còn một cô con gái nữa, không những xinh đẹp mà còn rất giỏi giang nữa.”

Tôi nhìn cô

bé, trên mặt nó chẳng có hâm mộ cũng chẳng có đố kị. Bỗng cô bé lại cười tươi, “Người lớn trong nhà ai cũng nói: Mạc Hoan, con coi con nghịch

ngợm chưa kìa, con coi thành tích của con sao mà chẳng tốt gì hết vậy,

dễ vậy mà cũng sai lên sai xuống, sao không học chị con kìa. Thật ra em

không ngốc, cũng chẳng có chỗ nào tệ cả. Chỉ tại Mạc Tâm Liên quá an

tĩnh, thành tích thì quá tốt, cũng quá thông minh. Đem một cái đầu quá

đỗi thông minh ra mà so với cái đầu óc bình thương như em, dĩ nhiên là

em phải tệ thôi!”

Tôi vỗ vai cô bé, “Khả năng phân tích rất mạnh, giỏi lắm giỏi lắm.”

Cô bé xấu hổ gật đầu, “Đây là thế mạnh của em mà.”

Tôi rửa thức ăn, lừa người không phải là chuyện tốt, “Không phải anh ấy nói với chị

em có chị gái đâu, là chị lục lọi rồi tìm được một bức tranh. Em rất

giống người trong tranh, làm chị tò mò đó.”

Dường như cô bé không ngờ lại là như thế, chỉ nhìn tôi, “Tranh, hóa ra anh ấy vẽ

thật.” Cô bé lại nhìn tôi, chị ngàn vạn lần đừng hiểu lầm nha. Bức tranh đó chắc là năm ấy chị em đạt thành tích xuất sắc khi thi vào đại học

nên đòi anh Bắc vẽ tặng, chỉ tiếc chị ấy chưa kịp nhìn thấy quà của mình thì đã lên thiên đường mất rồi.”

Tôi ngạc nhiên nhìn cô bé, “Sao thế được?”

Cô bé nhún vai, “Tai nạn.” Tỏ vẻ không sao cả, “Đã qua nhiều năm rồi, đừng để ý.”

Thì ra bản thân tôi nghĩ nhiều đến thế, bọn họ không phải dạng quan hệ như tôi tưởng.

Đổ thức ăn

vào nồi, Mạc Hoan đứng bên cạnh cười vui vẻ, “Anh Bắc tìm được chị đúng

là có phúc, sau này bản thân không phải tự nấu ăn nữa, về đến nhà là có

sẵn cơm ăn rồi.”

“Nấu ăn thôi mà, đừng nói quá!”

Cô bé chề

môi, “Không nói quá chút nào đâu. Anh Bắc tự mình nấu ăn cũng ngon dữ

lắm á, lâu rồi không được ăn thử, lần được ăn gần nhất là hồi nào nhỉ?”

Cô bé tự hỏi mình, lại nhớ ra gì đó, không trả lời thắc mắc của chính

mình nữa, ngược