
với cô ấy, có nụ cười tôi chưa từng được thấy, có cả hạnh phúc tôi chưa từng được thấy.”
“Sau đó nữa?” Một khi đã như thế, sao còn phân li? Sao lại xa nhau?
“Thực tế tôi cũng giống cô thôi, chẳng biết tại sao họ lại rời xa nhau. Tôi chỉ biết khi ấy giữa họ có mâu thuẫn, đến mức không thể điều hòa được nữa. Nếu không người như Trình Nghi Bắc đã không đề nghị li hôn trong khi cô ấy đang mang thai. Sau đó, Trình Nghi Bắc chuyên tâm vào sự nghiệp, bất cần những cái khác. Có một công ty nước ngoài ngỏ ý hợp tác, anh ấy tự mình đi đàm phán cụ thể. Có thể trước khi lên máy bay anh ấy đã nhận được điện thoại hay tin nhắn gì đó. Đến giờ lên máy bay, anh ấy lại không đi. Anh ấy lại xe về nhà, lúc đó giao thông hỗn loạn, anh ấy rất nôn nóng, kết quả xảy ra tai nạn. Từ khi anh ấy gặp tai nạn, cô ấy cũng không xuất hiện nữa.”
Tôi rối bời, tôi không ngờ còn có chuyện như thế.
Cô gái đó, sao lại nhẫn tâm, lúc ấy cũng không đến gặp anh
Có phải lúc ấy anh đau đớn lắm, tuyệt vọng lắm không?
“Tại sao?”
“Không biết.” Đỗ Trạch Vân thở dài, “Điều làm người ta dở khóc dở cười hơn là chuyến bay Trình Nghi Bắc định đi xảy ra vấn đề, rớt máy bay, không ai sống sót.”
Là may mắn hay bất hạnh?
Chuyện đời khó lường?
Nhưng đó không phải thứ tôi muốn biết.
“Cô ấy là Tây Thuần?”
Phải không?
Hóa ra quan hệ của họ là thế.
Tôi chưa bao ghen tị đến thế, cũng chưa bao giờ ngưỡng mộ ai đến thế; tôi thì cứ hi vọng mãi, còn anh thì đã chối bỏ nó tự bao giờ.
Trần Nhất Lâm♪
Hai ngày sau, tôi vẫn chưa đi làm. Tôi không biết mình nên lấy tâm trạng gì để đối mặt với Trình Nghi Bắc. Hay tôi nên tự ép mình, bây giờ anh và Tây Thuần cũng chỉ quan hệ bình thường thôi, anh giúp cô ấy đơn giản vì hai người từng là vợ chồng, anh đưa cố ấy đến bệnh viên, chỉ là tận tâm thế thôi. Anh như thế, mới đáng là người để tôi yêu chứ. Nhưng cứ nhớ đến ánh mắt thâm tình lúc anh nhìn Tây Thuần, tôi đều phủ định hết thảy những ảo tưởng của mình.
Thậm chí tôi còn nghĩ, ‘cô ấy’ trong mắt bố anh chính là Tây Thuần.
Lúc trước hai người họ yêu nhau nhiều thế kia, họ hạnh phúc, nhưng lại không được cha mẹ anh tán thành nên tình cảm héo hon, đó là lí do anh không muốn về nhà, đó là lí do anh luôn xa cách với cha mẹ mình. Anh đến nghĩa trang, chẳng qua là đến tưởng niệm về đứa con đã mất của anh, tưởng niệm đến tình yêu của chính anh, quá khứ của chính anh.
Quá khứ của anh không có tôi, một phần nhỏ cũng không.
Quá khứ của anh, tôi không được tham gia vào, dù là Đỗ Trạch Vân hay Mạc Hoan tôi cũng không bằng.
Tôi lấy gì đi giữ anh đây?
Tôi ngẩn ngơ nhìn trần nhà, tôi phải làm sao đây?
Mẹ gõ cửa, “Nhất Lâm, có điện thoại này.”
“Con không muốn nghe.” Tôi lăn người, vẫn cứ nằm ì trên giường.
“Là Nghi Bắc gọi đến đó, hỏi con sao rồi. Mẹ nói con bị bệnh, nó bảo muốn nói chuyện với con, nói di động con tắt máy nên nó không gọi được.”
Tôi bây giờ chẳng biết phải nói gì với anh nữa.
“Cúp đi, nói con đang ngủ.”
“Cái con này, sao lại tùy hứng thế!”
Tùy hứng?
Nếu tôi có thể tùy hứng thích gì làm nấy thì tốt biết bao, làm gì lại khó chịu thế này.
Chốc sau mẹ lại đến, “Nhất Lâm, lại có người tìm này, không ngủ nữa chứ hả?”
Hết cách, cứ cảm thấy mẹ đang gạt tôi xuống nghe điện thoại của Trình Nghi Bắc.
Tôi khinh bỉ chính mình, bởi trong tim tôi vẫn réo rắc mong chờ, mong Trình Nghi Bắc sẽ cho tôi một lời giải thích, nói anh và Tây Thuần chẳng có quan hệ gì cả, anh và cô ấy đã là chuyện của ngày hôm qua, tôi mới là hiện tại và ngày mai của anh.
Nhưng khi tôi nhấc điện thoại lên, đối phương lại không phải Trình Nghi Bắc.
Rõ ràng hiển thị người gọi đến là Trình Nghi Bắc mà…
“Chị Lâm ơi, chị bị bệnh hả? Hồi nãy điện cho chị, nhưng máy bảo tắt máy mất rồi?” Tiếng Mạc Hoan truyền đến, tôi ngẩn ra.
“Quá tải, điện thoại mất sóng thôi.”
“Thế ạ. Định gọi rủ chị ra ngoài chơi, giờ chị ra được không, dù gì chị cũng đang bệnh nữa.”
Tôi nhíu mày, “Thôi nhé, chị không đi được.”
“Chị ơi, chị đến đi mà! Em đang đi cùng với anh Bắc nè, chị mà không đến thì chơi không vui đâu.”
“Hai người cứ vui vẻ nhé, chị không đi được.”
“Đi mà chị…” Cô nàng làm nũng, “Chị tới nhé, bọn em đang ở XXX…”
“Hai người cứ vui vẻ nhé!”
“Chị ơi, chị phải đến đó.”
“Không…”
Con nha đầu này, dám tắt điện thoại.
Tôi lưỡng lự cả buổi, nhưng vẫn cam chịu đi lựa đồ để thay, chắc tại tôi không phải người có ý chí vững vàng.
Tôi hiền ư?
Hóa ra cảm giác tự đùa tự vui cũng không tệ lắm.
Lái xe đến chỗ Mạc Hoan hẹn, hỏi vị trí phòng, liền chạy đến.
Chỉ là lúc tôi vừa bước đến cửa, nghĩ lại, tôi nên lấy lí do gì để giải thích chuyện lúc nãy đây nhỉ, lại phân vân.
Giọng Mạc Hoan truyền ra, “Anh Bắc ơi, chị Lâm bảo chị ấy không đến rồi, nên cả bàn lớn như này, chúng ta vẫn phải cố mà ăn hết rồi.”
Tôi cười lắc đầu, nha đầu này.
“Nếu chị Lâm đã không đến, thôi thì chúng ta hãy thành thật nói ra những suy nghĩ trong lòng được không?” Câu thứ hai của Mạc Hoan, thành công cản tôi đẩy cửa vào.
Trình Nghi Bắc không nói, chí ít thì tôi không nghe thấy tiếng anh.
Tôi không biết mình có nên vào quấy rầy