Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322440

Bình chọn: 9.5.00/10/244 lượt.

c nữa.

Cố Trạch Bân giương mắt cười: “Vẫn là Hựu Địch kỹ tính nha!”.

Bọn người này, có ai không biết Vương Hựu Địch nâng niu Tây Thuần trong

lòng bàn tay. Nói ra thì Tây Thuần không có điểm gì đặc biệt, cô đúng là cô gái xinh đẹp, nhưng không phải khuynh quốc khuynh thành đến mức

khiến người khác có thể vì cô mà vung tiền như cỏ rác, vậy mà có thể

khiến Vương Hựu Địch vì cô mà thay đổi triệt để, không biết có phải

trúng tà không. Một điểm tốt đó là không ỷ được cưng chìu mà sinh kiêu

ngạo, bởi vậy bọn họ đối với Tây Thuần chỉ có tí tò mò chứ chẳng có cảm

giác chán ghét.

Đỗ Trạch Nhiên thở dài: “Nếu Nghi Bắc cũng có mặt thì tốt rồi, đầy đủ nhân sự”.

Mã Khải nghe thế, thẳng nhìn Đỗ Trạch Vân: “Này, chẳng phải hỏi em gái cậu sẽ rõ sao?”

Cả bọn cười rộ lên, Đỗ Trạch Nhiên cười mắng: “Trước mặt em gái tớ mà không chịu đứng đắn gì hết”.

“Em à, anh đây xin lỗi nhé”. Tuy nói vậy, nhưng không nhìn ra được bất kỳ

áy náy nào trên mặt Mã Khải, ngược lại thấy toàn chế nhạo.

Đỗ Trạch Vân cười khẽ, tựa như đang nghe chuyện người khác, tay cô cầm ly

rượu đỏ, run rẩy nếm một tí, sau đó nốc cạn ly. Giọng nói vẫn nũng nịu

như mọi khi: “Từ nay về sau đừng nhắc chuyện liên quan đến Trình Nghi

Bắc trước mặt em, việc của anh ta… không liên quan đến em”.

Ngay cả Đỗ Trạch Nhiên cũng thấy ngạc nhiên: “Gì đó, giận dỗi à? Em không

phải người tùy hứng, sao lại gây sự với Trình Nghi Bắc?”

Đỗ Trạch Vân bật cười: “Tại sao anh không nói anh ấy gây sự với em?”

“Nhìn bộ dạng của em đủ biết rồi. Nghi Bắc làm sao mà chủ động gây chuyện với em được, hẳn em đã làm gì để cậu ấy tức giận. Nghi Bắc không phải người lòng dạ hẹp hòi, em hạ mình một chút, cậu ấy sẽ bỏ qua thôi”.

Lý Thiệu Nham cười hết ga: “Đỗ đại thiếu gia của chúng ta đúng là có chủ ý, nhưng không biết là lời dạy dỗ gương mẫu hay là…”

Đỗ Trạch Nhiên tức giận: “Im đi”.

Đỗ Trạch Vân cười cười: “Được thôi, đành khai thật vậy, em với Trình Nghi Bắc chia tay rồi”.

Lời này như thể quả bom, có sức nổ tung cả con sông. Trong hội, hai người

được xem là đôi kim đồng ngọc nữ, thế mà lại chia tay. Điều này nhất

thời làm các vị đại gia không biết phản ứng thế nào.

Đỗ Trạch Nhiên híp mắt, kéo tay Đỗ Trạch Vân: “Sao lại bướng bỉnh vậy?”

Đỗ Trạch Vân gạt tay anh ra: “Em biết rất rõ mình đang nói gì, biết mình

đang làm gì. Không phải em ương ngạnh, đây là kết quả em đã nghĩ rất cặn kẽ, em và Trình Nghi Bắc không thuộc về nhau. Đúng lúc trước đây có

người thích hợp như vậy xuất hiện, dĩ nhiên là ở bên nhau. Tiếp theo ba

mẹ hai bên lại đồng ý, mọi người ai cũng thấy hai người bọn em hẳn phải

bên nhau mãi mãi. Nhưng hiện tại, em cảm thấy cớ sao bản thân mình nhất

định phải ở bên Trình Nghi Bắc. Vì sao em không thể rời bỏ anh ta đi tìm hạnh phúc của chính mình. Em chịu đựng đủ cái kiểu tự cho mình là đúng

của mọi người rồi, em muốn đi tìm hạnh phúc của em, hạnh phúc mà Trình

Nghi Bắc không thể cho em”.

Mặt Đỗ Trạch Nhiên lặng hẳn xuống, thanh âm cũng lạnh lẽo theo: “Em uống say rồi, nên ít lời thôi”.

“Anh biết rõ em chỉ uống một ly rượu đỏ thôi, em không say. Đây là tiếng

lòng của em, mặc kệ các người nghĩ thế nào, em sẽ không thay đổi cách

nghĩ của mình. Trừ phi, anh không cần em gái này nữa, Đỗ gia không cô

con gái này nữa!”.

Đỗ Trạch Nhiên đứng dậy: “Em…”

Một cái tát giáng lên mặt Đỗ Trạch Vân, thân người Đỗ Trạch Vân ngã qua một bên.

Vương Hựu Địch lên trước kéo Đỗ Trạch Nhiên: “Cậu đang làm gì đó?”

“Tớ đang giáo huấn người nhà mình”. Ý bảo người khác không có quyền hỏi tới.

Buổi tụ tập, giờ khắc này y hệt vở hài kịch. Không ai dám hé miệng.

Đỗ Trạch Vân đứng dậy: “Tốt quá, cái tát này xem như đã đánh hết hổ thẹn trong em, đáng giá lắm”.

“Mau đặt vé máy bay sang Đức, nói chuyện rõ ràng với Trình Nghi Bắc. Nói bởi do em cáu gắt thôi, chủ động nói xin lỗi”.

Đỗ Trạch Vân cười châm biếm: “Anh luôn tự cho mình là đúng. Anh tưởng mọi

người ai cũng là con rối trong tay anh, mặc anh khống chế à? Em và Trình Nghi Bắc đã không thể tiếp tục nữa, cho dù anh làm thế nào thì sự thật

vẫn không thể thay đổi. Em không thể quay đầu lại”.

“Sao em gái anh có thể vô dụng như vậy!”.

Đỗ Trạch Vân cười càng dữ dội hơn: “Tin em đi, so với anh em càng không muốn nghĩ đến việc mình là em gái của anh”.

Đỗ Trạch Vân không ngó ngàng đến ai, thân người lảo đảo ra ngoài.

Nhất thời độ ẩm giảm xuống 00C. Đỗ Trạch Nhiên đưa mắt nhìn bọn họ, cười rầm rộ: “Làm các cậu chê cười rồi, chúng ta tiếp túc nào…”

Tây Thuần chẳng biết bọn họ đang nói gì, chỉ biết tay cô liên tục run lẩy

bẩy, mà Vương Hựu Địch lại nắm lấy bàn tay đang run của cô: “Xin lỗi,

hôm nay lại mang em đến đây…”

“Không sao”.

Vương Hựu Địch còn nhiều lời muốn nói, lại phát hiện mình không thể nói nên lời.

Tây Thuần rút tay ra, độ ấm trên cô giảm dần. Cô biết Đỗ Trạch Vân vẫn còn

yêu Trình Nghi Bắc, nhưng đến giờ vẫn không biết, cô ấy yêu anh đến như

vậy, nguyện ý vì làm đến nỗi này. Đỗ gia và Trình gia kết thông gia,

chính là nguyện vọng của cả hai nhà, hôn nhân thương nghiệp, hai bên

cùng có lợi. Đó là nguyên


Insane