XtGem Forum catalog
Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322311

Bình chọn: 10.00/10/231 lượt.

ời cười lắc đầu, bây giờ mới chịu quay về phòng ngủ thay

quần áo. Lúc đi ra đã thấy cô ngồi trước máy tính, một lớp phóng xạ mỏng xoáy lại thành một góc trên màn hình máy tính. Anh mặt nhăn mày nhíu,

ngay cả nhúc nhích cũng không có:”Anh đi đây”.

Tây Thuần đến cả đầu cũng không quay qua, chỉ có gật gật đầu. Trình Nghi

Bắc ra tới cửa, đi được hai bước, sau đó nhanh bước đến bên người cô.

Anh hơi khom người xuống, đầu chạm vào đầu cô.

-Ngay cả làm bộ để ý anh một chút cũng không chịu à?

Cảm nhận được cơ thể cô cứng ngắc, anh buồn rầu cười một cái sau đó xoay

người rời đi. Lái xe, mặt anh không có biểu cảm gì cả, cũng chẳng có tia lạnh lẽo nào. Ngũ quan của anh luôn sạch sẽ, vẻ đẹp được ông trời thiên vị cho, cho dù tức giận, người khác cũng không thể thấy hết lãnh cảm

của anh, chẳng qua là trong mắt xuất hiện một tia lãnh cảm khó ai hiểu

được, nhưng cũng không sâu. Một người thản nhiên, nhàn nhạt mà cũng xa

cách. Trong sách nói, người có mặt mũi thế này, hơn phân nửa là lạnh

bạc*.

*Lạnh bạc: ý chỉ ít tình cảm, lạnh nhạt-bạc bẽo.

Đi vào trong ghế lô, Đỗ Trạch Vân sớm đã đến. Thấy anh vậy mà chỉ gật đầu

một cái. Trình Nghi Bắc qua ngồi đối diện cô ấy. Anh nhớ rất rõ cô vẫn

luôn khéo léo thế này, cho dù là nơi hẹn hò cũng hao tốn không ít tâm tư suy nghĩ. Đồng thời, nhân viên phục vụ cũng đi đến, động tác thành thạo pha trà cho bọn họ, cử chỉ tao nhã, giống như nước trà bình thường trãi qua công đoạn này sẽ uống ngon hơn rất nhiều. May nhờ vậy, lòng được

bình tĩnh không ít, thứ gọi là trà đạo thật ra chính là một cách để điều hòa tâm trạng.

Nhân viên phục vụ rời đi, Đỗ Trạch Vân lúc này mới nâng tách trà lên.

-Không thử một chút hương vị sao?

Trình Nghi Bắc cũng nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, anh vốn không thích mùi vị thế này, nhưng cũng chẳng cự tuyệt.

Đỗ Trạch Vân có chút thở dài:”Trở về khi nào?”

-Ngày hôm qua.

Cô cười, cô biết anh không nói dối. Cô là bạn gái của anh, anh cũng chẳng

giấu diếm gì, bạn bè của anh cũng nghĩ anh như vậy, cô cùng các bạn cùng phòng của anh cũng có liên lạc. Thế nên, khi bạn cùng phòng của anh nói anh đã về hôm qua, cô vui sướng không thôi, trước đó còn đến sân bay

chờ anh. Chỉ là, cô không có đi qua gặp anh, ngược lại đi theo sau anh,

bởi lẽ nét mặt của anh có phần sốt ruột, cô bỗng nhiên rất muốn biết

nguyên nhân làm anh sốt ruột.

Rõ ràng thời tiết mát mẻ trong lành như thế, cô lại cảm thấy lành

lạnh:”Vừa xuống máy bay đã muốn nghỉ ngơi một thoáng, do chênh lệch múi

giờ sao?”.

Trình Nghi Bắc xoa trán, ánh mắt hướng thẳng về phía Đỗ Trạch Vân đối

diện:”Chuyện lần trước nói qua điện thoại, hẳn nên có một cuộc nói

chuyện chính thức”.

Đỗ Trạch Vân cắn chặt môi:”Đây chính là điều anh muốn nói với em?”

-Phải.

Cô nhìn anh:”Vì sao?”

Anh dựa vào ghế không để ý cô đồng ý hay phản đối, trên mặt cũng không nhìn ra cảm xúc nào:”Thời gian trước có nghe anh em nói em đang gặp một vụ

án khó giải quyết, mà anh ở Đức cũng có rất nhiều chuyện cần xử lý.

-Mà hiện tại, em xử lý vụ án rất tốt, cũng nên ngồi xuống nói chuyện bình

tĩnh. Anh điện thoại cho em, không phải chỉ muốn nói qua loa đơn giản

với em, anh muốn em chuẩn bị tâm lý thật tốt, như vậy sẽ không thấy quá

đột ngột. Dù sao chúng đã kết giao tám năm, mặc dù không thể đi đến

cuối đường, anh vẫn mong chúng ta đến với nhau được thì chia tay được”.

Thân thể Đỗ Trạch Vân cứng lại trong thoáng chốc:”Như thế tại sao vẫn muốn

chia tay?”. Tay cô gắt gao nắm chặt tách trà, như thể chỉ có như vậy cô

mới không đến mức sụp đổ.

“Tám năm, em không cảm thấy anh để lỡ em?” Điểm giữa chân mày của anh giật

giật:”Anh không phải người sẽ theo đuổi một thứ gọi là oanh oanh liệt

liệt, tình yêu càng khỏi phải nói, không thể. Anh đi hết thảy bản chất

cuộc sống, anh cho rằng mấu chốt cuộc sống là phải bình tĩnh, có năng

lực thăng trầm bĩnh tĩnh chính là chân lý sống. Người thông minh, xinh

đẹp lại khéo hiểu lòng người, anh thích những điều này, cũng là yêu cầu

của anh đối với một nửa của mình. Bởi thế anh muốn ở bên em, anh thấy

như thế không có gì không tốt”.

Đỗ Trạch Vân nhìn anh:”Thế nên, anh ở bên em, tất cả chỉ bởi vì em phù hợp với hình mẫu mà anh muốn sao?”

-Anh không thích người tùy hứng, cũng không thích người hay vô cớ gây sự,

càng không thích người phiền phức. Mà em, luôn lý trí, sẽ không làm

những việc nhỏ nhặt đó, ta đã nghĩ, cứ tiếp tục như vậy không sao. Nhưng mà anh không thích chúng ta bị người khác làm chủ chi phối, bị họ an

bài.

Lòng Đỗ Trạch Vân cả kinh, một ít trà trong tách vẩy ra ngoài:”Thì ra anh có để tâm”. Một chút bi thương hiện ra trên khuôn mặt cô:”Nhưng mà ngày đó anh rõ ràng không có…” cô nhớ rất rõ cô chờ cả đêm trong khách sạn vẫn

không nhìn thấy bóng anh.

Trình Nghi Bắc hiểu rõ cô muốn nói gì:” Đã qua rồi”.

-Đây không phải lý do.

Cô bỗng nhiên xúc động đứng lên:”Anh thích em ngoan ngoãn nhu thuận, thích em lý trí, thích em thông minh. Bởi vì trong lòng anh, anh chỉ hy vọng

có cô gái như thế ở bên mình. Bỗng một ngày, anh phát hiện có một người

khác phù hợp với hì