
gày cho tôi hay quyết định, để tôi cố thể sắp xếp chu đáo hơn.”
“Sao vội vàng được chứ, hễ gặp việc lớn là sẽ phải suy xét rất lâu.”
Khóe môi anh dương lên một nụ cười, “Được thôi, mời tiểu thư cân nhắc, Bắc Lâm luôn rộng cửa đón chào.”
“Tôi nể mặt anh nên mới cân nhắc nhé, còn phải xem thành ý thế nào đã.”
“Tất nhiên rồi.”
Ý Như: Mọi người giết bạn đi =((
Không khí
bữa cơm rất tốt, tôi cười rất lâu, chẳng hiểu sao tôi lại chuyển biến
lớn thế này nhờ cuộc hẹn của anh. Cười nhiều, nói cũng nhiều, tâm trạng
của anh hình như cũng không tệ, dù mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Ăn xong anh
về Bắc Lâm, nhìn bóng anh vội vã rời đi, tôi cảm thán, anh chỉ lớn hơn
tôi một tuổi mà lại gánh vác cả Bắc Lâm to lớn. Tôi nên khoan dung với
anh hơn chứ, không nên so đo với những việc nhỏ nhặt, lúc nào cũng phải
ủng hộ anh.
Gọi điện cho Bạch Mộc Hằng, xin phép anh ta, vậy mà đến nguyên nhân anh ta cũng chẳng thèm hỏi đến, đồng ý luôn. Chuyện lạ.
Gọi Trần Nhất Tâm, hai chúng tôi lâu rồi chưa đi chơi cùng nhau.
Chị lớn hơn
tôi hai tuổi, con cũng đã bốn tuổi rồi, việc của chị mỗi ngày là đưa đón con vào nhà trẻ. Đó giờ chưa từng được thấy cảnh cha mẹ chăm sóc con
nhỏ, giờ tận mắt nhìn chị trông nom con, mới nhận ra chuyện đó mệt nhọc
bao nhiêu. Không thể tưởng tượng nổi đứa trẻ nhỏ thế này mà lại có thể
dày vò người ta như vậy. Nhưng lại chẳng nỡ quở trách, đành phải kiên
nhẫn đứng gần nó, nhìn nó vui chơi, khi ấy lại cảm thấy rất hạnh phúc.
“Chúng ta
lâu rồi không đi chơi chung.” Tôi giữ chặt tay chị ấy, như ép buộc ấy.
Anh tôi lớn hơn tôi năm tuổi, nên từ bé chơi thân với chị hơn, cùng nhau bàn về minh tinh nào đấy, cùng xem TV rồi bàn về trai gái trong phim
đấy thế nào thế nào.
“Nói, chuyện gì?” Chị thản nhiên nhìn tôi.
“Làm như gọi chị ra ngoài thì nhất định phải có việc không bằng á.”
“Chứ còn gì nữa, không phải có việc gì với ai đó nên đến tìm chị đây à?”
“Em là loại người này sao?”
“Chị dám chắc em chính là loại người đó.” Chị hất tay tôi ra, tôi lập tức đuổi theo.
“Chị?”
“Gì?”
“Trình Nghi Bắc về Bắc Lâm rồi.” Cứ muốn đem chuyện này nói cho chị biết, để chị phân tích giúp tôi.
Nhưng chị ấy chẳng biểu hiện gì cả, “Việc này chị nghe nói rồi, sớm hay muộn gì cậu
ta cũng phải về thôi! Thị trường của Bắc Lâm lớn thế kia, còn là công ty của gia tộc nữa, chung quy cậu ta vẫn phải về thu dọn thôi. Nhưng hình
như hơi đột ngột.”
Tôi gật đầu, “Em cũng chẳng biết nguyên nhân.”
Hình như chị thở dài một hơi rồi mới nhìn tôi, “Đôi khi người ta còn chẳng rõ ràng.”
Nhìn chị
mình, có phải khi con người ta mất đi thứ gì đó rồi mới bắt đầu thỏa
hiệp với cuộc sống này. Chị khi xưa, khi cười lên chẳng khác nào gió
tháng ba, cô gái đang yêu là hấp dẫn nhất. Chàng trai kia tuấn dật phi
phàm, thành tích nổi trội, giáo dưỡng tốt. Tôi cứ tưởng chỉ có người như thế mới có thể xứng với chị mình. Nhưng cuối cùng hai người họ lại
không thể bên nhau, không hề có tác động nào khác. Trong mắt tôi cha mẹ
tôi cũng không phải là người nghiêm khắc lắm, không hề ràng buộc chúng
tôi trong chuyện tình cảm, nhưng tình cảm của chị tôi vẫn chết yểu. Chị
ấy chưa bao giờ đề cập đến nguyên do, vết thương trong lòng chị ấy cũng
mãi mãi không bao giờ lành, nhưng không thấy đâu có nghĩa là không có.
Lần đầu nhìn bộ dáng đau lòng chật vật của chị, chị ấy cầm ảnh chụp của chị và anh
ta bỏ vào chậu than, từng tấm từng tấm cháy rụi, không chừa lại một tấm
nào. Dứt khoác thế kia, như đang tạm biệt với quá khứ của bản thân,
thanh xuân của chị cũng theo đó mà tan biến.
Chẳng bao
lâu, chị quen anh rể hiện nay, chẳng có gì là rầm rộ, chẳng thề non hẹn
biển, hai người họ cứ thế mà bước vào nấm mồ hôn nhân, sau đó cuộc sống
vẫn cứ êm đềm trôi.
Tôi thường
nghĩ có khi nào chị không cam tâm không, nhưng chưa bao giờ tôi hỏi cả,
có lẽ mãi mãi cũng không hỏi. Bởi lẽ có hỏi hay không thì kết quả cũng
đâu đổi khác được.
Tôi kéo tay chị tôi, “Hôm nay mệt cũng được, giúp em lựa đồ đẹp đi nào.”
Đạt được một ánh mắt khinh bỉ, “Còn nói đâu phải có việc mới tìm chị đâu.”
“Chị à, em biết chị tốt nhất mà.”
Chị sờ sờ đầu tôi, chẳng khác nào đang sờ đầu cháu tôi, “Bởi chị đây vốn tốt bụng mà.”
Được, em nhịn.
Bước vào một cửa hàng kinh doanh độc quyền… Chị tôi chợt nhớ ra cái gì đó, “Mắc gì mà tự nhiên cái muốn mua sắm?”
“Em muốn vào Bắc Lâm.”
Chị hơi chau mày, “Được không?”
“Em không
biết. Em thì thấy được, nếu mỗi ngày đều có thể thấy người mình thích,
vậy là đủ rồi. So với không được việc này còn làm cho người ta thỏa mãn
hơn nữ kìa.”
Chị nhìn tôi miết, “Vậy thì thế đi! Cuộc sống có rất nhiều con đường cần chính mình
phải chọn lựa, dù một ngày nào đó ta nhận ra mình đã chọn sai con đường
cũng sẽ không đổ thừa người khác. Tất cả là tự chúng ta lựa chọn.”
“Ý gì đó?”
“Cậu ta từng nhắc đến chuyện kết hôn với em chưa?” Ánh mắt của chị rất nghiêm túc.
Tôi lắc đầu, “Có lẽ anh ấy thấy chưa đến lúc lập gia đình.”
Chị nhìn
tôi, “Tình huống này có hai dạng. Một là cậu ta chưa tìm được người cậu
ta muốn kết hôn, loại còn lại