
ống thêm rượu, mỗi lần thêm một ngụp, hai cái miệng chẹp chẹp như uống đến say sưa ngon lành.
Mỗi khi con chồn nhỏ uống hết một chén, Lâm Ân lại lập tức rót đầy.
Kiếp trước, Tịch Tích Chi uống mấy chục chén cũng sẽ không say đến ngã xuống. Nhưng nàng quên mất một sự thật, trước đây nàng là người, mà đời này là một con chồn, quan trọng nhất là nàng còn thuộc loại con chồn nhỏ chưa trưởng thành thì tửu lượng có thể nhiều bao nhiêu?
Khi uống xong chén thứ ba, cảnh sắc trước mắt Tịch Tích Chi biến thành hai hình ảnh. Thế giới tựa hồ đang đảo lôn, lắc lư, Tịch Tích Chi hoa mắt chóng mặt.
Lảo đảo đứng lên, Tịch Tích Chi bước từng bước một, thân thể liền lung lay đổ. Say đến Đông Tây Nam Bắc cũng không phân biệt rõ. Chỉ thiếu chút nữa là sẽ ngã ra ngoài mép bàn, An Hoằng Hàn rốt cuộc vươn tay bắt được con chồn nhỏ, đem nó ôm vào trong ngực.
"Còn tưởng rằng ngươi uống được nhiều..., 3 ly rượu đã say rồi." An Hoằng Hàn bật cười, giơ tay lên vuốt ve bộ lông con chồn nhỏ .
Vậy mà Tịch Tích Chi say bí tỉ nên tưởng đó là rượu, lè đầu lưỡi ra liền hướng chỗ đó liếm thêm.
Đầu lưỡi mềm mại trong lòng bàn tay An Hoằng Hàn làm hắn không khỏi kinh ngạc. Bị con chồn nhỏ làm như vậy thế nhưng hắn cảm thấy rất thoải mái. Cố ý lại đem tay giơ qua trước mặt con chồn nhỏ, muốn cho nó liếm liếm nữa.
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..
Con chồn nhỏ bị lừa qua một lần, nào còn có chuyện bị lừa lần nữa? Biết vật kia không có hương rượu, mùi vị cũng sẽ không thơm mát. Dường như ghét bỏ, nghiêng đầu, ngã vào trên đùi An Hoằng Hàn, thở to ngủ rồi.
Lâm Ân nhịn được không cười ra tiếng, không ngờ bệ hạ thế nhưng cũng có lúc kinh ngạc, mà đối tượng còn là một con chồn nhỏ.
Chuyện này nếu bị những người khác nhìn thấy, không biết sẽ cười thành dạng gì .
"Lâm Ân, gần đây trẫm có phải quá mức dễ dãi với ngươi hay không?" Không có bất kỳ sự vật gì, có thể tránh thoát tầm mắt An Hoằng Hàn. Cặp mắt hẹp dài của hắn khẽ nheo lại, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
Lâm Ân quỳ hai đầu gối, cũng không cười nổi nữa, "Xin bệ hạ thứ tội."
Đối với Lâm Ân cầu xin tha thứ, An Hoằng Hàn không có lên tiếng, lại không thấy trách phạt, cũng không có tha thứ. Giống như không có nhìn thấy Lâm Ân quỳ trên mặt đất, thần sắc An Hoằng Hàn thu lại, nhìn con chồn nhỏ trong ngực mấy lần, cuối cùng mắt nhìn xuống các đại thần phía dưới, nói: "Hôm nay sắc trời không còn sớm, các vị khanh gia cũng sớm đi trở về đi thôi. Trẫm cũng mệt mỏi rồi, đi trước trở về tẩm cung."
An Hoằng Hàn đang tầm trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, nói mệt mỏi các kiểu, tất cả đều là lấy cớ thôi. Trong lòng các đại thần đều hiểu, có thể bệ hạ thấy dạ yến quá nhàm chán, cho nên mới tìm một lý do, lấy cớ rời đi.
Không người nào dám vạch trần lời nói dối của hắn, cũng chính là không người nào dám khiêu khích quyền uy của hắn.
"Cung tiễn bệ hạ." Đại thần đều rất hiểu lễ tiết, toàn bộ đi ra khỏi chỗ, vỗ vỗ hai đầu gối quỳ xuống, đưa mắt nhìn An Hoằng Hàn rời đi.
Nhìn bệ hạ ôm con chồn nhỏ đi ra điện Lưu Vân, Lâm Ân vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, không biết nên đứng lên hay không nên. Bệ hạ chưa miễn tội cho ông, càng không có nói ông bình thần, ngộ nhỡ ý của bệ hạ chính là phạt ông quỳ. . . . . . Ông đứng lên thì không phải là không vâng lời chỉ ý của bệ hạ?
Bất luận như thế nào, dù sao quỳ một đêm cũng đơn giản hơn nhiều so với việc suy đoán tâm tư của bệ hạ.
Tẩm cung An Hoằng Hàn được đặt tên là điện Bàn Long. Nghe thấy cái tên này cũng biết nó uy nghiêm khí phách đến cỡ nào.
Phàm cung nữ thái giám có thể được phục vụ ở điện Bàn Long, dáng dấp mỗi người đều rất xuất sắc. Hai bên đường, các đóa hoa đang nở rất đẹp trong hoa viên. Các chủng loại đa dạng, tất cả đều là những loài hoa cực kỳ trân quý. Đủ mọi màu sắc tề tụ rực rỡ, lộ ra phong thái riêng biệt.
Tịch Tích Chi vẫn còn mê man, mặc cho An Hoằng Hàn ôm vào trong ngực, không hề phản kháng. Đi ngang qua vườn hoa thì không ngừng kêu lên ‘chít chít’.
Đột nhiên, nàng ‘ợ’ một hơi rượu, vang dội trong đêm tối tĩnh lặng.
Bọn thái giám đi theo phía sau An Hoằng Hàn, không nhịn được nhỏ giọng cười, khóe miệng giật giật. Con chồn nhỏ này thật sự được rất nhiều người yêu thích, nhìn mà xem, ngay cả bộ dáng say rượu này cũng thật đáng yêu.
Điện Bàn Long cực kỳ rộng rãi, xung quanh treo màn vải màu vàng kim, trên cột trụ được điêu khắc Kim Long, càng thêm hấp dẫn sự chú ý của người khác. Hơn mười mấy người cung nữ phục vụ đứng ở trong điện. Từng đợt đàn hương phiêu tán trong không khí, vừa mới bước vào cửa điện là có thể ngửi thấy được mùi Long Đản Hương.
Thời xưa, Long Đản Hương chính là hương liệu nổi tiếng và quý giá, mùi thơm kéo dài, lại cực kỳ dễ ngửi. Rất nhiều quan lại quyền quý đều thích, chỉ tiếc loại hương liệu này cực kỳ khó có được, bình thường chỉ ở hoàng cung mới được thường xuyên ngửi thấy.
"Bệ hạ, người có cởi áo ra tắm rửa hay không?" Một tên thái giám giọng nói the thé, khom người hỏi.
Ngày thường đều là Lâm Ân phục vụ bên cạnh bệ hạ, thái giám kia không nhìn thấy bóng dáng của Đại Tổng Quản ở