Teya Salat
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327063

Bình chọn: 9.5.00/10/706 lượt.

t chút chuyện thì đoán chừng tính tình nàng đã sớm không chịu được.

Hai người thị vệ mới vừa nói không biết, mắt thấy sắp bị kéo xuống dưới, lại thấy đột nhiên có người đứng ra phơi bày sự thật, sợ hãi đến la to: "Bệ hạ, nô tài biết được, chúng ta nhìn thấy qua ba vị Vũ Cơ!"

Đông Phương Vưu Dục nháy mắt với Tịch Tích Chi, nói: "Dường như có người nguyện ý lên tiếng."

"Ừ." Tịch Tích Chi gật đầu. Trong lòng vô cùng nghi ngờ, Đông Phương Vưu Dục rốt cuộc biết, vẫn là không biết? Mới vừa rồi một màn kia, là hắn

vì giúp nàng khiến thị vệ mở miệng, nên mới giả bộ ra dáng vẻ biết gì

đó?

Thị vệ lại bị lần nữa bị kéo đến trên đại điện.

An Hoằng Hàn lạnh lung nói một tiếng: "Nói."

Hai người thị vệ cúi đầu, hoang mang sợ hãi hô: "Dạ . . . . . Là Tá quan Lưu, Đề hạt Trịnh, Giáo đầu Lâm cùng Thị lang Phạm."

"Bọn họ lôi kéo ba Vũ Cơ, đi hướng rừng cây nhỏ bên kia. Nô tài đã ngăn

cản qua bọn họ, nhưng bọn họ nói. . . . . . Nếu bọn nô tài dám xen vào

việc của người khác thì sẽ giết chết bọn nô tài, còn sai bảo chúng ta

không được nói với những người khác, nếu không nhất định sẽ dạy dỗ hai

người nô tài." Hai người thị vệ mặc dù là đại nam tử, nhưng giờ phút này ánh mắt lại nặn ra vài giọt lệ.

Tịch Tích Chi không quan tâm, cái thứ nhất trong nháy mắt liền hỏi: "Đi góc nào rừng cây nhỏ?"

Vừa nghe liền biết bốn quan viên kia không phải là người tốt, Tịch Tích Chi vội vã hỏi thăm thị vệ.

An Hoằng Hàn nhăn mày lại, bốn người này vốn chính là phần tử cặn bã

trong triều đình, chức vụ được sắp xếp cũng là chức vụ nhàn tản trong

hoàng cung, không có quyền lực thực sự. Nếu không phải dựa vào quan hệ

thì sao bọn họ có thể cầu xin đến một chức quan. Không nghĩ tới vẫn chưa đi ra khỏi hoàng cung, bốn người này liền dám làm xằng làm bậy Dù sao những thứ Đông Phương Vưu Dục có thể làm, hắn ta cũng đã làm, hắn ta đứng ở bên cạnh, chân chính bắt đầu xem náo nhiệt.

"Bọn họ đi về hướng phía đông khu rừng cây nhỏ." Thị vệ không dám giấu

giếm nữa, Tịch Tích Chi hỏi cái gì, bọn họ liền trả lời cái đó.

Tịch Tích Chi mở ra bước chân, vội vã liền đi về phía đông. Trong lòng

thầm cầu nguyện, nghìn lần đừng gặp phải chuyện không may, nhất định

không xảy ra chuyện gì!

An Hoằng Hàn nheo lại mắt, "Vừa rồi cho các ngươi nói, các ngươi không

chịu. Bây giờ cho dù đã nói, thì cũng đã muộn. Người tới, kéo ra ngoài

xử trảm."

Chúng thần đã dự đoán trước được kết quả trước sau hội sẽ như vậy, không cảm giác được kỳ quái chút nào.

Về phần bốn gã quan viên, tất cả đều là những người ăn chơi trác táng ở

kinh đô. Chưa nói đến việc mỗi ngày lưu luyến kỹ viện lầu xanh, mà làm

việc gì cũng không chịu tập trung.

An Hoằng Hàn đuổi theo bước chân đứa trẻ, sau đó đi sóng vai cùng nó.

Xem bước chân vội vã không kịp chờ đợi của đứa bé, liền biết trong lòng

nó sốt ruột đến cỡ nào. Trái tim An Hoàng Hàn thoáng có chút đau lòng,

bất đắc dĩ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nó.

Trong rừng cây nhỏ có từng đợt âm thanh tiếng chạm vào nhau, nhưng. . . . . . Đó không phải là âm thanh con người có thể phát ra. Mặc dù Tịch

Tích Chi huyễn hóa thành hình người, nhưng thính lực không có giảm sút,

lỗ tai bên trong chiếc khăn vả màu đen không ngừng run rẩy, tĩnh tâm

nghe động tĩnh bốn phía.

Những tiếng rất nhỏ đó, chính là âm thanh côn trùng đập cánh, đến tận mấy nghìn con, nghe khiến người ta sợ hãi.

"Bên kia." Tịch Tích Chi nghe những tiếng đó, chỉ đường cho mọi người.

Trong rừng, truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Tiếng kêu thê thảm như vậy, truyền vào lỗ tai, làm mọi người sợ tới mức

nghĩ muốn dừng bước chân. Rất nhiều đại thần nhát gan đều co đầu rụt cổ

lại, theo ở phía sau.

"Chuyện này. . . . . . Âm thanh này sao không giống như tiếng nữ tử?" Không biết vị đại thần nào lên tiếng nói.

Lập tức có người phụ họa: "Đúng. . . . . . Nghe thế nào, đều như là

tiếng nam tử kêu thảm thiết? Sao. . . . . . Sao lại thế này?"

Theo lẽ thông thường mà nói, vừa nhìn đã biết ba Vũ Cơ ở thế yếu. Sao đi đến rừng cây nhỏ, mà âm thanh bọn họ nghe được lại thành ra vậy?

Tất cả mọi người đều vô cùng buồn bực, ngay cả Tịch Tích Chi cũng không ngoại lệ.

Chỉ là trái tim vừa rồi còn đập thình thịch loạn xạ, giờ đã bình tĩnh trở lại.

An Hoằng Hàn đưa tay làm biến mất mồ hôi hột trên trán nàng, "Đừng lo lắng, không có chuyện gì."

Ít nhất từ trận tiếng kêu thảm thiết phát ra lúc này, coi như phải chịu thiệt, thì cũng là đám cầm thú kia bị ăn khổ.

"Ừ." Nghe ra An Hoằng Hàn trong lời nói an ủi, tịch tiếc nặng nặng một đầu.

Hai người không coi ai ra gì làm ra cử động, rơi vào trong mắt mọi

người, lại thay đổi thành một kiểu. Nơi nào nhìn thấy qua bệ hạ quan tâm tới người khác? Hơn nữa thái độ bệ hạ đối với tiểu cô nương, đều lộ ra

vẻ khác biệt.

Rất nhiều đại thần rất muốn hỏi đến cùng, nhưng coi tình cảnh hiện giờ,

dường như chuyện về các Vũ Cơ, càng đáng giá người ta lo lắng hơn, cho

nên tất cả mọi người không hỏi ra miệng.

Dần dần đến nơi, từng đợt âm thanh ma sát, càng ngày càng vang dội.

Đêm khuya tối đen, trong rừng cây nhỏ không có ánh đèn.

Tiếp theo mọi