Old school Swatch Watches
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328962

Bình chọn: 7.5.00/10/896 lượt.

t lúc sau liền nói: Ý của ngươi là khiến Đoàn hoàng tử yêu công chúa khác, để người đó gả đi, sẽ không phải là bản cung nữa?"

Ánh mắt An Vân Y sáng lên, cho dù tạm thời nàng chưa mở miệng đồng ý, Ngô Kiến Phong biết nàng sẽ tin vào lời hắn nói. Xem ra Thập Tứ công chúa vẫn còn quyết tâm không lấy chồng ở nước khác.

"Muốn gả đi cũng không nhất định là công chúa, hiện giờ Thập Tứ công chúa hận nhất là ai? Ha ha, tin rằng nô tài nói như vậy, người liền biết nô tài đang nói đến ai." Ngô Kiến Phong không nói ra thân phận của người kia, chỉ là ném vấn đề này cho An Vân Y.

An Vân Y không phải là đồ ngốc, nghe như vậy liền hiểu vì sao Ngô Kiến Phong bày mưu tính kế cho mình.

"Thì ra ngươi cũng có mục đích." Nếu nói hiện giờ ai là kẻ địch lớn nhất của nàng, thì ngoài Tịch Tích Chi, còn có thể là ai khác chứ. An Vân Y suy nghĩ trong lòng, hai mắt nhìn chằm chằm Ngô Kiến Phong, khó trách người này lại đến giúp nàng, thực là muốn mình nhổ hộ cái đinh trong mắt.

Nhưng mà địch của địch chính là bằng hữu.

"Bản cung đã hiểu, bản cung đồng ý hợp tác. Ngươi là người hầu ở Bàn Long điện, chắc ngươi biết rõ hướng đi của nàng ta." Nói lâu như vậy, An Vân Y có chút khô miệng, tự mình rót một chén trà.

Sau đó hai người tiếp tục nói rất nhiều chuyện.

Bàn Long điện.

Tịch Tích Chi cầm bức tranh cuộn tròn ở trên bàn, ngó nhìn An Hoằng Hàn đang chớp mắt nghỉ ngơi bên cạnh, nhanh chóng mở ra xem.

Vì sao Tịch Tích Chi lại tò mò muốn nhìn bức tranh? Không phải là vì có cái gì đó hấp dẫn nàng sao.

Nghe nói bên trong bức họa này là chân dung của Đoàn hoàng tử.

Gần đây Tịch Tích Chi thường hay nghe thấy lời đồn về Đoàn hoàng tử, nào là ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, mê hoặc vô số thiếu nữ, hầu như đều vây quanh tai nàng, cho nên khiến nàng càng tò mò.

Bề ngoài của Đông Phương Vưu Dục, tuyệt đối xứng với danh hiệu mỹ nam. Trong lòng của Tịch Tích Chi không nhịn được lấy hắn so sánh với Đoàn hoàng tử chưa từng gặp mặt, dù sao bọn họ đều là hoàng tử, thân phận và địa vị không kém nhau chỗ nào.

Hơn nữa, nếu như Luật Vân quốc không có gì thay đổi, thì đế vương đời tiếp theo sẽ là Đông Phương Vưu Dục.

Mỗi lần nghĩ tới đây, Tịch Tích Chi liền cân nhắc lại thái độ của mình có phải là nên đối xử với hắn tốt hơn. Có nhiều bằng hữu tốt hơn là có thêm nhiều kẻ địch mạnh,huống hồ địch nhân kia còn có khả năng sẽ lên làm hoàng đế.

Bức tranh dần dần được mở ra, một bức tranh tinh tế hiện ra trước mắt Tịch Tích Chi.

Người được vẽ có gương mặt tinh xảo, vì sao lại nói là tinh xảo? Tịch Tích Chi cũng không hiểu vì sao đột nhiên trong đầu lại xuất hiện từ này. Chỉ là gương mặt người trong tranh thật sự hoàn mỹ giống như gốm sứ, không chút tỳ vết.

Gương mặt tuấn mỹ, không giống với An Hoằng Hàn và Đông Phương Vưu Dục. Đó là một loại vẻ đẹp trung tính, nếu không phải là biết giới tính của người trong tranh, Tịch Tích Chi có khả năng coi hắn là nữ nhân.

Nhưng so với nữ nhân, trên trán hắn lại có vài phần anh khí.

Nhìn kỹ lần nữa, Tịch Tích Chi nhíu mày, lại cảm thấy nụ cười nơi khoé miệng của hắn mang theo chút tà khí.

Chỉ là một bức tranh, sao có thể có cảm giác như vậy? Tịch Tích Chi cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn nên mới sinh ra cảm giác như vậy, lắc lắc đầu, muốn chính mình tỉnh táo lại.

An Hoằng Hàn vốn đang ngủ, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy bộ dạng lắc đầu của tiểu hài tử mở miệng hỏi: "Cảm thấy người này thế nào? Có phải là rất tuấn mỹ phải không?"

Tịch Tích Chi trừng mắt nhìn, không biết vì sao An Hoằng Hàn lại hỏi cái này.

So với vẻ trung tính, Tịch Tích Chi vẫn nghiêng về nam nhân khí phách, càng có mị lực.... Giống như, người trước mặt.

"Ừm,.... tạm được." Tịch Tích Chi luống cuống tay chân cuốn bức tranh lại, đặt sang một bên.

"Tạm được? Là ý gì? Đoàn hoàng tử không đủ đẹp?" Trên mặt An Hoằng Hàn không để lộ ra thái độ gì, nhưng trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc.

Sau khi nghe An Hoằng Hàn hỏi, Tịch Tích Chi lộ vài phần lúng túng, trong lòng nói thầm,sao cứ để ý đến vấn đề này mãi vậy! Gương mặt của hắn ta, liên quan gì đến bọn họ! Dù có anh tuấn đến đâu cũng đâu có thể chuyển đến trên người mình được.

"Cực kỳ anh tuấn!" Tịch Tích Chi miễn cưỡng cười một tiếng, trong lòng hừ nói,nàng trả lời như vậy cũng không có sai!

"Thật là cực kỳ anh tuấn?" An Hoằng Hàn hỏi ngược lại.

Tịch Tích Chi lặp lại một lần nữa, vô cùng 'thành khẩn' nói: "Hắn cực kỳ anh tuấn."

Nhưng đáp án như vậy, chẳng những không khiến An Hoằng Hàn dừng đề tài này lại, ngược lại khiến hắn càng hỏi nhiều hơn. An Hoằng Hàn nâng tay phải lên, chỉ bản thân, "So với trẫm thì sao?"

Nàng không có nghe lầm đi.

An Hoằng Hàn lại hỏi vấn đề này.

Khụ khụ.... ho khan một trận, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi do bị sặc mà đỏ bừng lên.

Sắc mặt An Hoằng Hàn trầm xuống, nói chuyện cũng toát ra khí lạnh, "Vấn đề này khó lắm sao? Nàng không trả lời được sao."

Không... không, một điểm cũng không khó! Chỉ là vấn đề này, khiến cho Tịch Tích Chi cảm thấy quá kinh ngạc rồi.

Lau đi nước đọng bên miệng, Tịch Tích Chi cố gắng để mình khôi phục lại bình